Chương 67: Học ít độ khó cao. (5)
Chương 67: Học ít độ khó cao. (5)
" Không phải tìm ra chứng cứ tiết lộ bí mật của hắn là được sao?" Cảnh Bảo Lỗi vừa hỏi ra miệng, nhìn vẻ mặt người khác là biết hỏi ngốc rồi:
" Đặc điểm của loại người này là, thà không ra tay, tuyệt đối không để sẩy tay, vì sẩy tay một lần có nghĩa là hủy cả đời, nên sự nhẫn nại của hắn là ngoài sức tưởng tượng." Tạ Kỳ Phong tiếp tục giảng giải:
" Một đặc điểm nữa của loại người này, cái giá rất cao, một công ty như Khoa kỹ Đồng Minh, nếu có nằm vùng lẻn vào, hai sự kiện lộ bí mật của họ phải tính bằng đơn vị trăm vạn đấy."
" Còn về phần chứng cứ à?" Bấy giờ Tạ Kỳ Phong mới trả lời Cảnh Bảo Lỗi:" Gần như là không thể, khi người khác biết thì đã có kết quả rồi, sao còn chứng cứ lưu lại được."
Đây là một nhiệm vụ có phần bất khả thi, ít nhất thì nghe những lời tự thuật của Tạ Kỳ Phong, đám Cảnh Bảo Lỗi rút ra kết luận đó, lòng vừa lo vừa bực, tới lúc này bọn họ mới biết thì muộn rồi, hơn nữa chẳng thế trách người ta được.
Cừu Địch lặng lẽ đứng dậy, đi lại vài bước, tay day hai huyệt thái dương, giống như dùng đầu óc quá độ:" Giám đốc Tạ, vậy năm xưa các anh tìm ra được tên gián điệp gây rối như thế nào?"
" Tiếp cận thật gần, chỉ khi bản thân là người trong cuộc thì cậu mới có thể cảm nhận được bàn tay vô hình đó, ở phương diện này chỉ dựa vào phân tích hay suy luận thôi sẽ không bao giờ nhìn ra vấn đề. Người ngoài cuộc sẽ có cái nhìn sáng suốt hơn kẻ trong cuộc, nhưng đồng thời phải ở trong cuộc mới có cảm thụ đủ sâu về vấn đề. Kết hợp cả hai thân phận đó chính là chìa khóa." Tạ Kỷ Phong đi tới bên Cừu Địch:" Tôi sẽ không dạy cậu nhiều hơn đâu, như tôi đã nói ban đầu, phương thức thăm dò tình báo là không có phép tắc định sẵn, nếu tôi dạy cậu một phương thức làm việc, vậy định sẵn cậu sẽ thất bại, không thể tiến xa hơn được."
Nói xong hắn đi ra ngoài phòng, Cảnh Bảo Lỗi còn chưa cam tâm, gọi với theo:" Giám đốc Tạ, ít nhất anh cũng cho chúng tôi biết phải bắt đầu như thế nào chứ?"
" Tôi nói rồi, không có phép tắc định sẵn." Tạ Kỷ Phong không quay đầu lại:" Vấn đề tôi để lại cho mọi người, nếu cần chi viện cứ lên tiếng, tôi sẽ ở lại đây nghe mọi người chỉ huy."
Cánh cửa từ từ khép lại, mọi người ngạc nhiên nhìn bóng lưng biến mất của Tạ Kỷ Phong. Đường Anh lại nhìn Cừu Địch, mọi người ở đây thực ra là Cừu Địch, câu nói cuối cùng tương đương với đánh giá của Tạ Kỷ Phong với Cừu Địch, sự kỳ vọng vào chàng trai này đã tăng mạnh.
Cừu Địch hẳn cũng đã nhận ra điều đó cho nên đứng như trời trồng, đôi mắt vẫn linh động, chứng tỏ y đang suy nghĩ về những lời dạy bảo của Tạ Kỷ Phong.
" Mọi người nói xem, chúng ta làm sao bây giờ?" Cừu Địch hít sâu một hơi rồi nhìn mọi người trong phòng, trừ Bao Tiểu Tam, thằng đó chỉ đợi chia tiền thôi:
Cảnh Bảo Lỗi kiên định nói:" Cậu nói đi, tôi nghe cậu."
" Ê, cậu có chút cá tính được không hả? Chịu tư duy một chút được không hả? Cậu định ăn sẵn, sống dưới cái bóng của tôi à?" Cừu Địch vô duyên vô cơ thấy khó chịu:
Cảnh Bảo Lỗi bất lực nói:" Tôi cũng muốn dẫn đầu, nhưng năng lực của tôi không đủ. Không phải gặp cậu và Tam Nhi kéo vào nghề này có lẽ bây giờ tôi còn đang bán nghệ ở tàu điện ngầm. Cậu nói tôi nên nghe cậu hay nghe Tam Nhi."
" Nếu nghe lời tao, mày mà bán thân thì đời đã khấm khá." Bao Tiểu Tam cười rất vô tâm, thấy mọi người đều nghiêm túc thì biết khôn ngậm miệng:
Quản Thiên Kiều chủ động lên tiếng:" Đừng trông đợi vào tôi, chuyên môn của tôi là ở sức mạnh kỹ thuật, vị trí của tôi là chi viện."
Điều này là thật, vị trí của Quản Thiên Kiều không thể thiếu, nhưng cô không phải loại hình lãnh đạo hay chỉ huy.
Cừu Địch nhìn Đường Anh, trong đôi mắt đẹp ẩn giấu sự thất vọng, đáng lẽ cô mới là người dẫn dắt đội ngũ, nhưng trải qua loạt chuyện vừa rồi, tự tin của cô đả kích lớn. Tuy thế có cảm xúc khác nhen nhóm, cô kỳ vọng nhìn thấy Cừu Địch dẫn dắt đoàn đội hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.
Cùng là nữ nhân, Quản Thiên Kiều mẫn cảm nhận ra, ánh mắt Đường Anh nhìn Cừu Địch hình như chứa nhiều tình cảm quá rồi. A, cái bà chị này, mới hôm nọ còn tình chàng ý thiếp với Chúc Sĩ Bình, người ta chỉ đón chị ra khỏi đồn công an thôi, thế mà đã có xu hướng thay lòng đổi dạ, chúng thủy chút có được không hả?
Dưới chi phối của suy nghĩ đó, thành ra hai người họ nhìn nhau làm Quản Thiên Kiều rất khó chịu, nhắc:" Này, này đừng có liếc mắt đưa tình nữa có được không? Tiêu Lăng Nhạn đang đợi trả lời đấy, anh khỏi nhìn chủ quản Đường làm gì. Cô ta muốn ngừng chấp hành hợp đồng đầu tiên, muốn đưa điều tra từ công khai vào bóng tối. Tôi và chị Đường không thể xuất hiện nữa."
" Sao mày ngốc quá vậy." Không ngờ tên ngốc nhất Bao Tiểu Tam lại đi mắng nhà máy:" Chúng ta trước tiên trà trộn vào nhà máy ấy, giống như ở trấn Truân Binh, không chui vào lòng địch thì nhìn thấy cái gì chứ?"
Cảnh Bảo Lỗi bới móc:" Cậu bị ngốc à? Làm công nhân một ngày làm việc mười mấy tiếng, cậu còn sức làm được cái gì nữa?"
" Mày mới là thằng ngốc, làm bảo an là được, không cần làm việc, chỉ cần cầm cái gậy đi lang thang, muốn tra ai thì tra người đó." Bao Tiểu Tam phản bác:
" Càng không thể nào." Cảnh Bảo Lỗi khịt mũi:" Bảo an bị hạn chế thời gian công tác, hạn chế khu vực công tác, không phải cậu muốn đi đâu thì đi. Hơn nữa chúng ta là đám mù kỹ thuật, cậu dùng cái gậy đi đối phó với thứ công nghệ cao à? Nói bao lần rồi, đây không phải trấn Truân Binh, công ty đó quản lý rất nghiêm."
" Thế à, thế thì khó rồi ... Với lại tự nhiên gài vào ba bảo an thì cũng lộ quá." Bao Tiểu Tam gãi đầu:
Trong lúc đôi oan gia tranh cãi, khéo môi Cừu Địch từ từ nhếch lên thành nụ cười rất gian tà, Đường Anh quan sát tinh tế, cố tò mò hỏi:" Cừu Địch, cậu nghĩ ra cách rồi phải không?"
" Không phải tôi nghĩ ra, kỳ thực cách đơn giản nhất là cách hữu dụng nhất, Tam Nhi nói đúng đấy, chúng ta trà trộn vào Đồng Minh mới phá giải được chuyện này." Cừu Địch tán dương Bao Tiểu Tam, làm cả đám ngã ngửa: