Chương 96: Đã từng là thủ túc! (4)
Chương 96: Đã từng là thủ túc! (4)
Tình huống được phản ánh tới chỗ Tiêu Lăng Nhạn, cô cũng đang ở đại đội điều tra kinh tế thành phố lấy khẩu cung, cảnh sát tra rất tỉ mỉ, Tiêu Lăng Nhạn cũng vui vẻ phối hợp, không chỉ bản thân tới mà còn dẫn đoàn người Cáp Mạn theo. Câu chuyện cố tình trống giong cờ mở diễn trò, nhử mồi câu gian điệp được Tiêu Lăng Nhạn thuật lại mấy lần, nhân viên phá án cũng khen ngợi không thôi.
" Cái gì, cô ta không chịu nói điều gì sao?" Tiêu Lăng Nhạn nghe được báo cáo tình hình, sắc mặt tức thì tỏ ra khó coi:
" Đúng, cô ta chỉ khóc mà không nói ... Chúng tôi không có cách nào cả, vụ án kinh tế khác với vụ án hình sự." Một cảnh sát khách khí nói, tựa hồ muốn có được gợi ý từ Tiêu Lăng Nhạn:
" Các anh đợi một chút ..."
Tiêu Lăng Nhạn đứng dậy đi ra khỏi phòng, hỏi nơi đoàn người Cáp Mạn đang cho lời khai, tất cả đang ở trong phòng chờ. Cô gọi Tạ Kỳ Phong ra ngoài, nói vài câu liền khiến hắn nhíu mày, hắn gọi Cừu Địch ra, nói vài câu khiến cái nhíu mày được truyền sang Cừu Địch.
" Các anh có kinh nghiệm với loại chuyện này, chắc chắn là sau lưng cô ta có người chứ?"
" Chắc chắn!" Tạ Kỳ Phong khẳng định, một mình Quách Phi Phi không thể hoàn thành được toàn bộ quá trình từ tiết lộ bí mật tới sản nghiệp, người phía sau là ai e là còn quan trọng hơn tên gián điệp:
" Anh hình như có điều muốn nói nhỉ?" Tiêu Lăng Nhạn hiếm khi thấy Cừu Địch có vẻ trầm tư như thế, tên này đa số thời gian luôn có vẻ bình tĩnh khiến người ta phát bực cơ, nếu chuyện đã xong, y phải thoải mái vui vẻ mới đúng, cấp thiết hỏi:
" Có thì có ..." Cừu Địch do dự thấy rõ, không biết có phải là do tác động tâm lý không, y thấy vẻ mặt cầu khẩn của Thiên Lăng Nhạn hơi giả, nói ra:" Thực ra khiến cô ta nói ra thì đơn giản thôi, nhưng sự thực hé lộ, tôi sợ cô không tiếp nhận nổi."
" Cái gì? Làm sao tôi không tiếp nhận nổi chứ, tôi chỉ mong chuyện này ngây lập tức được giải quyết thôi." Tiêu Lăng Nhạn giậm chân:" Tôi không lo, anh lo cái gì?"
Cừu Địch nhìn Tiêu Lăng Nhạn không chớp mắt, thình lình hỏi:" Thực ra cô biết là ai đứng sau lưng Quách Phi Phi rồi chứ gì?"
Tiêu Lăng Nhạn ngỡ ngàng, né tránh ánh mắt Cừu Địch quay đầu sang bên:" Chẳng hiểu anh có ý gì."
Cừu Địch cơ bản đã có câu trả lời rồi:" Tôi chẳng có ý gì cả, cứ đem người cô hoài nghi nhất ra thử biết ngay, cô ta biết người sau lưng xảy ra vấn đề thì cố chống đỡ nữa cũng vô nghĩa."
Gương mặt Tiêu Lăng Nhạn co giật mấy cái một cách thiếu tự nhiên, sau đó chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà đi, gọi theo cả cảnh sát, tới phòng thẩm vấn Quách Phi Phi.
" Vậy cậu biết là ai rồi à?" Tạ Kỳ Phong có chút hứng thú, chuyện này hắn chỉ ở vai trò dẫn dắt, không đi quá sau vào quá trình:
" Tôi có thể không biết, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ biết." Cừu Địch nhìn theo bóng lưng Tiêu Lăng Nhạn, bất chợt nói một câu khó hiểu:" Giống như anh nói vậy, sự thần bí tựa như bikini ba mảnh của nữ nhân, mặc để thu hút ánh mắt người khác, cởi ra không đáng một đồng."
Tạ Kỷ Phong trợn mắt, không nhớ mình nói bất kỳ cái gì tương tự như vậy, nhưng mà ít nhất hắn nghe ra, Cừu Địch căn bản không định nói cho hắn ...
Tiêu Lăng Nhạn mặt lạnh tanh, vốn định đùa giỡn với đám người Cáp Mạn chút nữa, không ngờ y phát hiện ra, chẳng sao, muộn rồi, chuyện đã đâu vào đó, mất đi chút niềm vui nhỏ, nhưng món chính còn đây, phải dứt điểm thôi.
Đi vào phòng thẩm vấn, cảm giác không được thoải mái lắm, chật chội bí bách cứ như một cái lồng xây bằng bê tông, không gian thì nhỏ hẹp, tường thì màu xám, không khí lưu thông chẳng tốt, bước vào đã thấy ngột ngạt. Một cảnh sát đang tiến hành thẩm vấn đứng dậy nhường chỗ, Tiêu Lăng Nhạn không ngồi mà đi thẳng tới bên Quách Phi Phi đang khóc nức nở.
Cô gái mới hai mấy tuổi đầu, bộ dạng yếu đuối, đã khóc tới hai mắt sưng húp, nhìn thế nào cũng thấy không đành lòng. Tiêu Lăng Nhạn lấy khăn giấy đưa tới:" Lau đi, xem ra tôi phải đổi trợ lý rồi, cám ơn cô đã chiếu cô nhà tôi bao năm."
Quách Phi Phi không nhận, quay đầu sang bên, hai hàng nước mắt thoáng cái đã trào ra như nước lũ.
" Tôi lấy làm lạ, vì sao cô không đi, thực ra nếu cô đi sớm một chút, chuyện này có lẽ sẽ như đá chìm đáy biển, mãi mãi không ai tra ra được." Tiêu Lăng Nhạn hỏi:
Quách Phi Phi không trả lời, vẫn nghẹn ngào.
" Đừng hiểu lầm tôi, tôi tới đây gặp cô lần cuối, không phải vì thương xót, cũng không phải muốn cám ơn những gì cô đã làm cho tôi, thực ra tôi muốn nói một câu xin lỗi." Tiêu Lăng Nhạn thu lại cảm xúc mới đầu, khôi phục vẻ mặt một tổng giám đốc cao ngạo:
Quách Phi Phi có vẻ bị ảnh hưởng rồi, tiếng khóc từ từ dừng lại.
" Xin lỗi vì tôi chưa bao giờ tin tưởng cô hết, sự trung thành của cô còn khiến tôi khó chịu hơn chuyện em họ tôi và chú tôi ăn chơi phè phỡn, cô diễn quá lố rồi đấy, làm tôi mắc ói." Tiêu Lăng Nhạn nói một câu như muốn đâm xuyên tim người ta, cúi đầu nhìn Quách Phi Phi, trước kia coi như chị em, giờ thành kẻ thù chạm chán: " Quay mặt lại đây nhìn tôi!"
Sự chuyển đối nhanh chóng đến thế khiến cảnh sát trong phòng cũng mù mờ, sao lại lạnh lùng tuyệt tình như thế cơ chứ.
Quách Phi Phi như theo phản ứng điều kiện, vừa nghe Tiêu Lăng Nhạn ra lệnh liền quay đầu lại, nhưng vẫn cắn chặt miệng không nói gì hết.
" Sự kiên trì của cô ở nơi này chẳng được ai tôn trọng đâu, nó chỉ khiến tội của cô nặng thêm thôi, không biết sau khi ngồi tù mấy năm, cô có ân hận vì sự ngu xuẩn của mình hôm nay không?" Tiêu Lăng Nhạn nhìn xoáy vào mắt Quách Phi Phi, không chớp lấy một cái:" Hoặc có lẽ cô còn chưa rõ nhỉ, gián điệp thương nghiệp cũng là tội đấy, quan trọng hơn nữa cô tạo thành tổn thất to lớn cho Đồng Minh, cô biết tội của mình phải ngồi tù bao nhiêu năm không, năm năm, mười năm, thời gian trong tù không giống ở ngoài đâu, Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại ... Khi ra ngoài gương mặt này sẽ sao đây?"
Có lẽ với mỗi cô gái đội tuổi đẹp như hoa, không có gì đáng sợ hơn thế, Quách Phi Phi ngừng khóc, gương mặt từ u ám dần chuyển sang sợ hãi, lan khắp toàn thân.