Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 283 - Chương 117: Lâm Trận Chẳng Nao Núng. (4)

Chương 117: Lâm trận chẳng nao núng. (4) Chương 117: Lâm trận chẳng nao núng. (4)

" Loại chuyện đó thì tôi không có cách nào giúp anh hết, ở chỗ tôi chỉ có thể mất bò lo làm chuồng, đảm bảo sau này anh không bị nghe chụp trộm thôi chứ không phải nơi vãn hồi tổn thất cho anh." Các Thiết Đầu linh hoạt né tránh đống đồ lộn xộn trong cửa hiệu ngồi về cái bàn làm việc đầy ắp mẩu thuốc lá chưa vứt. Cái máy tính thì dây nhợ lằng nhằng, cứ như ghép đống đồ vứt đi lại mà thành, màn hình cũng vậy.

Vừa ngồi xuống trước máy hắn "í một tiếng. Tiếng kêu này làm tim của Tiêu Kính Khoan rơi bịch xuống gót chân:" Di động cũng có vấn đề à?"

" Có, một bộ phận thiết bị kết nối quá ba lần ... Ừm, anh có tải ứng dụng gì, hay có ai cho anh liên kết, ảnh, hoặc là tải game nào đó không?" Các Thiết Đầu hỏi:

Tiêu Kính Khoan vỗ trán chan chát, hắn biết mà, hắn đã nghi mà:" Buổi chiều có người đưa tôi thẻ nhớ, bên trong có ảnh, tôi có mở ra xem."

" Anh đi lắp một cái thẻ nhớ không rõ lai lịch vào máy của mình à?" Các Thiết Đầu rút di động của Tiêu Kính Khoan, một sai lầm sơ đẳng, thương hại nói:" Vậy thì chịu rồi, cái máy điện thoại này của anh đã là của người ta, lịch sử tin nhắn, cuộc gọi, định vị GPS rồi tài liệu không quá 100 kb, chỉ cần vài giây thôi bị người khác lấy sạch rồi."

" Vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?" Tiêu Kính Khoan sợ tới không dám chạm vào cái di động:

Thế là chuyện làm ăn tới tận cửa rồi, Các Thiết Đầu đặt mấy thứ lên bàn, náo là chống nhiễu tín hiệu, trông như con chó điện tử, có thể đặt trong xe, chống thiết bị nghe trộm, giống pin sạc. Còn kiến nghị Tiêu Kính Khoan tốt nhất về nhà, nơi làm việc phải kiểm tra hết một lượt.

Tiền không phải là vấn đề, Tiêu Kính Khoan rộng rãi trả tiền, nhưng vấn đề là cục tức này như xương cá mắc ở cổ họng, không nuốt xuống nổi. Hắn đã mua máy mới đề phòng trước rồi, cuộc điện thoại đầu tiên chính là gọi cho mấy người mà hắn phái đi, toàn là bảo an của công ty cả, mục đích rất đơn giản, đánh đám người kia một trận, dọa vài câu đuổi đi.

Hắn nghĩ chuyện này đơn giản thôi, dù sao toàn là người vùng ngoài, sao dám đấu lại dân bản địa, trước không biết còn để chúng cáo mượn oai hùm, giờ không còn cơ hội đó nữa rồi.

" Cái gì? Năm người các cậu mà không đánh nổi ba tên? ... Sao, còn bị người ta đánh ... Cái gì, cái gì? Bánh xe cũng bị tháo hả ... Cái cậu trước đó nói với tôi thế nào, bảo giúp tôi dẹp chuyện này, giờ lo thân còn chưa xong ... Muốn tôi cho tiền thuốc à? Cút xéo!"

Tiêu Kính Khoan nổi khùng rồi, không ngờ chuyện mình dày công bố trí, cuối cùng gặp phải kết quả như thế, mắng chửi xong mới nhớ ra là mình đang ở trong cửa hiệu người ta, Các Thiết Đầu hiếu kỳ nhìn mình. Đang sôi máu đây, chẳng thèm giấu:" Thời buổi này muốn tìm người làm việc tin tưởng được chẳng dễ chút nào."

Các Thiết Đầu gặp kiểu chuyện này không ít, chẳng hỏi cũng đoán ra:" Tôi có thể khẳng định, anh gặp phải dân chuyên nghiệp rồi đấy."

Tiêu Kính Khoan ngồi xuống ghế, cơn đau đầu nổi lên:" Ừ, rất chuyên nghiệp là khác."

" Anh biết họ à?" Các Thiết Đầu vừa hỏi ra miệng liền biết không thích hợp, hắn nói thêm:" Không phải tôi có ý nghe ngóng chuyện đời tư của anh đâu, chẳng qua tôi lấy làm lạ, nếu là dân chuyên nghiệp thì thường họ không ra mặt mới đúng."

" Gặp vài lần rồi, lần nào cũng tưởng giải quyết xong, không ngờ rắc rối đeo bám mãi." Tiêu Kính Khoan vò đầu bứt tóc, đám người đó giờ biết hắn phái người đi đánh mình, thế nào cũng không để yên, hắn sợ nhất là trong tay chúng còn giữ bản sao những bức ảnh kia, nếu chúng thực sự mò tới nhà mình như đe dọa thì đời này coi như xong:

Hay là báo cảnh sát, hắn có vài mối quen biết trong hệ thống công an, biết đâu có thể giải quyết chuyện này êm thấm.

" Báo cảnh sát không ăn thua đâu, nếu đã chơi tới mức chuyên nghiệp như đám này thì mượn tay cảnh sát là hạ sách, vì đây là mấy tội rất lặt vặt, một là khó tìm chứng cứ là họ làm, hai là tìm được cũng khó định tội ... Trừ khi chúng nổi lòng tham, tống tiền anh thái quá, tôi kiến nghị anh để cảnh sát tránh xa khỏi chuyện này. Nhiều người có ý đồ dùng tới cảnh sát rồi, kết quả bị chúng tung tin lên mạng, thân bại danh liệt." Các Thiết Đầu khuyên nhủ, từ mức độ nhíu mày của Tiêu Kính Khoan, hắn nhìn ra tình thế ngặt nghèo cỡ nào:

Tiêu Kính Khoan càng nghe thì càng rối loạn, đứng lại đi vòng vòng, cuối cùng đem đại khái tình huống mình gặp phải ra, thỉnh giáo vị chuyên gia này, nếu không mau nghĩ cách giải thì hắn ăn không ngon ngủ không yên. ... ...

" Hắn đúng là đã tìm ra được tất cả thiết bị các anh giấu trên xe rồi." Quản Thiên Kiều kiểm tra mấy lần các thiết bị, báo cho đám Cừu Địch biết, hơi tiếc, số thiết bị đó chẳng hề rẻ:

Lại nói bốn người bọn họ không biết gặp vận gì, lại lần nữa phải đổi khách sạn, lần này chạy quá nửa thành Hàng Châu, tới Khách sạn Thương vụ Hán Đình, đem so với khách sạn rẻ tiền trước thì cao cấp hơn không ít, ít nhất làm ăn chính quy hơn, không thể có chuyện người ngoài tùy tiện xông vào khách sạn như trước.

Tạm thời an toàn rồi, nhưng chuyện bất ngờ vừa rồi cũng làm cho bọn họ bất an, nếu không có Quản Thiên Kiều phát giác sớm, để đám người đó chặn ở cửa phòng thì kết quả hoàn toàn khác.

" Sao thằng đó tự nhiên lại khôn ra như thế nhỉ?" Bao Tiểu Tam nhớ lần trước lừa được tên này rất dễ:

" Không phải khôn ra đâu mà hắn nảy sinh nghi ngờ với Cừu Địch, hắn vốn không hề ngốc, giờ chúng ta phải đề phòng hắn mới được." Cảnh Bảo Lỗi lo lắm, nói thế nào thì đang ở nơi đất khách quê người, lại còn phạm vào đại kỵ nghèo không đấu với giàu:

Quản Thiên Kiều khẳng định:" Chắc chắn hắn tìm tới dân trong nghề rồi, còn là người có trình độ, thiết bị tôi dùng không phải loại hàng trôi nổi trên thị trường đâu. Dù sao thì tiếp theo chúng ta cũng mù mắt rồi đấy."

Phí bao nhiêu công sức mới lừa được một nhân vật cấp trọng lượng vào bẫy, giờ quay lại cái máng lợn rồi, mọi người ai cũng nản chí. Cừu Địch cứ đi vòng quanh trong phòng, nghe ba người bạn thảo luận, thi thoảng đứng lại đưa ra ý kiến của mình, chốc lát sau bị phủ định, thế là y lại tiếp tục đi lòng vòng.

Mới đầu giao hẹn là chỉ thuận tay mà làm thôi, được thì được, không thì coi như di du lịch, nhưng làm gì có chuyện nhởn nhơ mà đạt được mục đích cơ chứ. Không ai nói ra, nhưng mà gần như mọi người đều chung suy nghĩ, hoặc là làm, hoặc là rút thôi.

" Tìm mục tiêu khác đi, Tiêu Kính Khoan tuy đề phòng chúng ta rồi, nhưng mà loại chuyện này có thách hắn cũng không chịu nói ra đâu." Cảnh Bảo Lỗi thấy Cừu Địch không chịu rút, đành vắt óc góp ý:

Quản Thiên Kiều cũng có tình nghi của mình, dù sao đang lúc bế tắc, cô mở tư liệu về một người xoay ra cho ba chàng trai xem:" Có một người mà tôi luôn nghi ngờ, chúng ta trước đó không phát hiện ra điều gì từ cô ta, nhưng khi xảy ra chuyện một cái, cô ta nhảy thẳng vào vị trí hạch tâm, độ khả nghi tăng lên gấp bội rồi, ít nhất không phải nhân vật có cũng được, không có chẳng sao như mọi người nghĩ.

Ba chàng trai chụm đầu vào xem, lý do của Quản Thiên Kiều rất đầy đủ, mọi người xác định mục tiêu mới: Ngô Hiểu Tuyền!
Bình Luận (0)
Comment