Chương 116: Lâm trận chẳng nao núng. (3)
Chương 116: Lâm trận chẳng nao núng. (3)
Sầm! Cừu Địch xô cửa thoát hiểm chạy, hai tên chạy nhanh nhất lao theo sát gót, vừa xông qua cửa chẳng ngờ hét lên to hơn em gái khi nãy hét trên giường, kêu cha gọi mẹ quay về kéo vạt áo phía trước, như có gì ở trong lòng, vừa sờ một cái thì đau đớn kêu lên.
" Bọn vô dụng, cút!" Tên cầm đầu gạt hai tên đó ra, mở cửa, tức thì tiếng xì kéo dài kéo dài đi kèm với sương trắng tràn ngập, làm hắn không thấy gì nữa:
Cảnh Bảo Lỗi còn đang sững sờ vì không ngờ uy lực bình chữa cháy lớn thế này, Bao Tiểu Tam thì đã thừa cơ xông tới, kéo áo đối thủ, ném tiên nhân cầu mới nhổ vào lòng, tên đó tức thì bị gai đâm tới la hét ầm ĩ. Thêm một tên nữa xoa mặt muốn chạy, nhưng muộn rồi, Cừu Địch đã quay trở lại đuổi theo, đạp một phát từ sau lưng làm hắn ngã cắm mặt xuống đất, tiếp đó là một trận đấm đá như bão táp mưa sa.
Năm tên thoáng cái đã gục sạch, bị đá dồn vào một góc, màn tra hỏi bắt đầu.
Hóa ra chuyện rất đơn giản, tên Tiêu Kính Khoan đó rất gian, không đi gặp Cừu Địch một mình mà gọi một thân tín ở Đồng Minh đi cùng, nhưng đứng canh ngoài quán trà chứ không ra mặt, đề phòng bất trắc. Tên đó về sau bám theo đám Cừu Địch tới tận khách sạn, Tiêu Kính Khoan lúc đó biết Cừu Địch giở trò liền gọi thêm 4 người nữa tới định dạy cho đám Cừu Địch một bài học.
Tránh bứt dây động rừng, khi năm người kia tới trước cửa khách sạn rồi báo tin về thì Tiêu Kính Khoan mới tắt di động. Không ngờ tín hiệu vừa mất là Quản Thiên Kiều cảnh giác ngay.
Đến khi bốn người Cừu Địch thu dọn hành lý đi ra thì năm tên kia vẫn còn đang rên rỉ ở hành lang chưa bò dậy được. Tiên nhân cầu đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng ném vào lòng thì không vui chút nào, dù nhổ cây ra thì gai vẫn đâm vào người. Bao Tiểu Tam còn độc ác vỗ lên người hai tên, làm chúng đau đớn liên tục cầu xin.
" Bọn mày về nói với giám đốc Tiêu, khi nào rảnh rỗi thì bọn này sẽ tới tận nhà thăm hắn, nghe rõ chưa?"
Cừu Địch uy hiếp tên trông giống kẻ cầm đầu, tên đó vâng vâng dạ dạ, y dẫn ba người bạn, theo lối thoát hiểm xuống lầu, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Năm tên kia không chỉ ăn đòn đau, còn bị bình cừu hỏa xịt vào mặt, mãi mới nhìn rõ trở lại, trên người thị bị gai tiên nhân cầu đâm đau đớn, tốn nửa ngày trời mới nhổ hết ra được.
Bảo an khách sạn được khách ở phòng khác báo tin rồi, hiển nhiên là người có kinh nghiệm, không dại xông vào khi người ta đánh nhau, đợi một thời gian mới mò lên hỏi chuyện. Năm tên kia đi gây sự đánh người có khổ không dám khai, chẳng nói gì cả, vội vàng xuống lầu, lên xe nổ máy chạy luôn. Không ngờ chạy được mấy chục mét, chẳng có dấu hiệu nào báo trước, xe uỳnh một cái thấp hẳn xuống một đoạn, lái xe liều mạng đạp phanh, để lại vệt xe trên đường mới đỗ lại được, đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, cả năm tên trên xe đồ mồ hôi lạnh.
" Con mẹ nó, thằng nào ác thế, tháo cả bánh xe ra rồi."
Lái xe thò đầu ra nhìn vừa vặn thấy cái bánh xe vẫn còn lăn, may mà chỗ này vắng xe qua lại, đường nhỏ, nếu không có khi tai nạn rồi. Một tên mở cửa xe chạy vội đuổi theo bánh xe đang lăn.
Bốn người Cừu Địch chưa đi, trốn trong góc xem trò cười, đập tay với nhau mừng chiến thắng, cười chán chê rồi nghênh ngang quay lại làm thủ tục trả phòng. Đến khi bọn họ đi ra ngoài, mấy tên kia còn chưa mang được bánh xe về, cả đám lại được tràng cười nắc nẻ. ... ...
Cùng lúc ấy Tiêu Kính Khoan thực ra vẫn ở Hàng Châu, nhưng ở một nơi hắn cũng chẳng rõ là ở đâu, chỉ biết là một cái cửa hiệu sửa chữa đồ điện năm sau trung tâm vi tính, đi vào một cái là thấy đủ các loại rác thái điện tử chất ngổn ngang, vừa đi vừa tránh.
Cửa hiệu này trông như chỗ bán đồ đồng nát, có điều khi hắn hỏi người quen trong nghề ở thành phố thì đều tiến cử tới đây, nghe nói nam nhân tên " Các Thiết Đầu" rất chuyên nghiệp, từ bẻ khóe di động, xâm nhập máy tính đều rất có trình độ. Hơn nữa nghe nói hắn chỉ nhận chuyện làm ăn từ người quen, đặc biệt là loại ngoại tình bị vợ phát hiện, xe rung bị người ta chụp trộm, hắn đều có thể đưa cho kiến nghị tốt.
Vừa vào cửa một cái người ta đã lấy di động, đang cắm vào máy phân tích, còn bản thân hắn thì đang lục lọi trong xe của Tiêu Kính Khoan, từ gầm ghế, ngăn chứa đồ, thảm trải sản, đều bị hắn cầm thiết bị giống đám kiểm tra an ninh rà xoát từng tấc từng tấc một.
Người đó trên 40 rồi, gầy gò, má hõm lại, râu ria lởm chởm, ăn mặc luộm thuộm, rõ ràng thuộc kiểu không biết chăm lo cho bản thân. Nhưng nhìn hắn làm việc, Tiêu Kính Khoan rất yên tâm.
Ồ, có rồi, máy dò kêu tít tít tít, Các Thiết Đầu đưa tay ra moi móc, lấy được một thứ bé bằng cái móng tay, hắn đưa ra trước mặt Tiêu Kính Khoan đang chẳng hiểu mô tê gì, đánh giá:" Thu âm dxe, phạm vi phát sóng 6 km, ông chủ, đụng chạm vào ai thế, dùng tới thứ này rõ ràng có người muốn chơi ông đấy."
Còn ai vào đây được nữa, tất nhiên đám Cừu Địch rồi, thằng đó còn có mấy đồng bọn nữa, hắn sớm nghi ngờ rồi mà, y như rằng, đồng thời cũng hết sức ngạc nhiên:" Sao chúng có thể vào xe tôi được, tôi nhớ rõ là đóng cửa xe rồi, đụng vào là còi báo động kêu ngay, có phải là mấy loại xe rẻ tiền vớ vẩn đâu."
Các Thiết Đầu rời khỏi xe đóng cửa lại, nói với Tiêu Kính Khoan:" Anh thử khóa xe xem."
Tiêu Kính Khoan bấm chìa khóa, đèn xe nhá lên, báo hiệu cửa đã khóa, Các Thiết Đầu thuận tay mở cửa ra dễ như không, hắn kinh ngạc, tự mình đóng cửa xe khóa lại lần nữa, hiển thị bình thường.
Các Thiết Đầu vẫn kéo tay cầm một cái là mở cửa được ngay:" Xe của anh đúng là không dễ gì cho bọn trộm vặt đụng vào, nhưng chỉ cần một người có thiết bị gây rối tín hiệu đứng cách anh không xa, anh cảm giác là xe đã đóng, thực tế là không hề ... Khóa là thứ để phòng quân tử, không phải phòng tiểu nhân."
Tiêu Kính Khoan kinh sợ nhìn cái tên tóc hói nửa đầu, tướng mạo chẳng ra làm sao này, giờ thì hắn tin thực sự có cao thủ ẩn mình trong dân gian rồi. Hắn đi theo Các Thiết Đầu về cửa hiệu, thấp thỏm bất an:" Giờ làm sao bây giờ, chuyện của tôi có khi bị chúng biết mất rồi."