Chương 115: Lâm trận chẳng nao núng. (2)
Chương 115: Lâm trận chẳng nao núng. (2)
" Cậu còn có thời gian mà lải nhải à, chuồn mau, đừng để như ở trấn Truân Binh bị người ta đánh cho thành đầu heo ... Thôi chết rồi, hành lý của chúng ta còn ở trong khách sạn, làm sao đây?" Cảnh Bảo Lỗi bắt đầu bài lải nhải quen thuộc của hắn, không giúp được gì, còn làm người ta thêm cuống:
" Mọi người ở lại đây chờ, để tôi." Cừu Địch tài cao gan lớn, dựng cổ áo lên quay lại khách sạn. Tất nhiên y không tới gần, đứng từ xa quan sát, hiện giờ 19 giờ 07, người ra vào khách sạn không ít, chiếc xe thương vụ kia vẫn đỗ bên đường, không thấy ai canh giữ bên ngoài. Y cẩn thận đi qua trước khách sạn, trong đại sảnh không có chúng, phòng bọn họ ở tầng 6, đám người đó chắc chắn ở hành lang cả, định ôm cây đợi thỏ rồi:
Quan sát một hồi, thấy mỗi cái xe đỗ bơ vơ ở đó dưới bóng cây khá khuất tầm nhìn, Cừu Địch đã có quyết định, quay về chỗ ba người bạn đang đợi, khoác vai hai thằng bạn:" Chạy trốn không phải là cách, nếu để người ta biết cân lượng của chúng ta rồi, sau này không sợ nữa, vậy thì còn làm sao mà đòi được tiền."
" Phải rồi, chúng có năm thằng thôi, kiếm cái ngõ hẹp, hai người phục kích, một làm mồi nhử, ít nhất hạ được hai thằng, sau đó còn ba thằng, một chọi một, sợ cái đếch." Bao Tiểu Tam quệt mũi, kế hoạch đánh úp lập ra nhanh như chớp, lão tử sợ cảnh sát chứ sợ gì lưu manh:
" Đúng thế, chúng đã biết chúng ta có vấn đề, vậy không cần vờ vịt gì nữa, chơi mạnh tay vào, cho chúng không dám bám đuôi chúng ta, làm thế này ..."
Cừu Địch thì thầm xúi bẩy, Bao Tiểu Tam nghe cái liền hớn hở, Cảnh Bảo Lỗi thì không muốn, nhưng ý kiến của hắn không có giá trị tham khảo, bị hai thằng bạn xấu kẹp giữa kéo đi về phía xe thương vụ.
" Thiên Kiều, cô đi canh chừng, có người ra thì huýt sáo." Cừu Địch chỉ huy Quản Thiên Kiều, bị cô lườm cháy mày, song vẫn miễn cưỡng đi.
Canh gác đi rồi, Cừu Địch hơi rượu bốc lên, phất tay: Lên!
Tức thì thấy Bao Tiểu Tam sắn ống tay áo, móc túi, móc gắn chìa khóa có sợi thép nhỏ uống cong, lạch cạch một lúc, tạch, cửa xe mở ra. Hắn kéo cửa, Cảnh Bảo Lỗi chui vào, vận chuyển thùng dụng cụ sau xe ra, đặt kích nâng xe, Bao Tiểu Tam cầm cần sắt nâng lên hạ xuống mấy lần, xe liền rời vị trí, động tác cực kỳ lưu loát. Cừu Địch đứng ở bên hỗ trợ hết sức ân cần, ai khi ngang qua không biết còn tưởng là lốp xe bị xì hơi.
Hai tên đó phối hợp cực kỳ ăn ý, trên mặt hoàn toàn không có cái vẻ lấm lét của bọn trộm, bình thản cực kỳ.
Cảnh Bảo Lỗi nhìn mà muốn đau dạ dày, hắn thấy cái ngày mà mình dùng tới kinh nghiệm bị cảnh sát bắt không xa:" Tam Nhi, giờ tôi tin cậu không bốc phét, dân sửa xe chuyên nghiệm cũng chỉ đến thế này là cùng."
Chắc chắn không bốc phét rồi, nếu không làm sao mà tháo bánh xe người ta nhanh gọn như thế này được. Bao Tiểu Tam tháo được bánh xe ra rồi, không mang đi, chỉ thuận tay ném đống đinh ốc trong tay đi thật xa, phủi hai tay vào nhau nói:" Chuyện này thì có gì đâu mà bốc phét, trước đây anh mày dựa vào nó kiếm cơm, không giỏi có mà đói à ... Đừng nói là loại xe hơn vớ vẩn này, dù có là xe tải mười tám bánh thì tao cũng tháo hết ..."
" Đi vào, vào thôi, ở tầng một có bồn hoa, nhổ vài cây tiên nhân cầu, tầng hai có bình chữa cháy, lấy hai bình ... Tôi đi trước dụ bọn chúng, các cậu đợi ở lối thoát hiểm ..." Cừu Địch nói xong đi trước:
Quản Thiên Kiều mau được xâu kẹo hồ lô đường, đứng ngoài giả vờ vừa ăn vừa ngó nghiêng như đợi ai đó, khi ba tên khốn kiếp kia nối nhau đi ra cô xem đồng hồ, 48 giây, vậy là xe bốn bánh thành xe ba bánh rồi.
Khi cô quay đầu lại thì ba tên kia đã lên lầu rồi, chỉ nghĩ thôi đã thấy máu sôi sùng sục, trước kia hoạt động một mình, bị người ta phát hiện chỉ có chạy, lần này có đồng bọn rồi, không sợ nữa ... Không ngờ bị phát hiện còn định đánh người, Quản Thiên Kiều che miệng cười, cô chỉ tiếc không thấy được cái mặt Tiêu Kính Khoan.
Cộc ... Cộc ... Phòng này không có người.
Cộc ... Cộc ... Phòng này cũng không có người.
Hành lang tầng 6, năm nam tử tụ tập lại với nhau, người đứng đầu mắng:" Giám đốc Tiêu bảo cậu trông chừng, cậu đi đâu thế hả?"
" Không phải đi đón các anh sao, đi mỗi một lúc thôi mà." Người bị mắng không nói rõ được, hắn nhắc:" Hình như chúng còn dẫn theo một cô gái, cao chừng mét sáu chưa tới, xinh lắm, nhìn giống nữ sinh đại học."
Tên cầm đầu sực tỉnh:" Này, hình như lúc chúng ta đi vào xô phải một cô gái, có vẻ giống."
Hai tên đi cùng lúc đó gật đầu, lúc đó xô phải người ta, nhưng đang vội nên chẳng xin lỗi.
" Con mẹ nó chứ, thằng ngu này, sao không nói sớm hơn, nếu mà hỏng chuyện của giám đốc Tiêu, đợi tôi về xử lý cậu." Tên đứng đầu tức điên đá tên theo dõi:
Mấy người còn lại vội vàng can ngăn, có người nói, giờ này đoán chừng bọn chúng đi ăn cơm thôi, nói không chừng lát nữa là về rồi, dù sao thì chùa ở đây thì hòa thượng chạy đi đâu được.
Tên cầm đầu thấy cũng phải, đám đó sớm muộn cũng phải về, chia nhau ra đứng ở hành lang, cửa phòng, thi thoảng có khách thuê phòng đi qua, bị đám người này nhìn gườm gườm phải cúi mặt mà đi. Mấy tên đó đợi mãi không thấy người mình cần, lại bị một tiếng thét trong phòng làm hết hồn, khi nghe kỹ lại mới biết là có đôi nam nữ đang vui vẻ.
Khách sạn giá rẻ mà, cách âm chán vô cùng, đợi sốt ruột đã đành, mấy tiếng "á á" cứ rót vào tai liên hồi, bố ai chịu được. Một tên đi tới đấm cửa:" Này, này thuê phòng văn minh chút, kêu gì mà to thế?"
Trong phòng tức thì im bặt, không lâu sau cửa phòng bật mở, một nam nhân quấn mỗi cái khăn tắm hùng hổ đi ra, còn chưa kịp chửi thì phát hiện có năm tên cao lớn gườm gườm nhìn mình, tức thì nhũn như chi chi:" Em xin lỗi, em xin lỗi, không dám nữa, không dám nữa."
"Ting!" Cửa thang máy mở ra, Cừu Địch xuất hiện, có vẻ không biết gì cả đi về phía mấy người kia, tên bảo an nghe tiếng thang máy quay đầu hô:" Chính là y!"
Cừu Địch kinh hoàng quay đầu bỏ chạy, đám người kia rầm rập đuổi theo.