Chương 114: Lâm trận chẳng nao núng. (1)
Chương 114: Lâm trận chẳng nao núng. (1)
Bên trong chiếc Citroën xanh rêu đi thuê, Quản Thiên Kiều đội mũ chùm đầu, tai nghe nhét trong truyền ra toàn bộ cuộc hội thoại giữa Tiêu Kính Khoan và Ngô Hiểu Tuyền. Trong thời gian hắn uống trà, Bao Tiểu Tam đã mở cửa kính nhét thiết bị nghe trộm vào trong xe rồi, đương nhiên di động của hắn cũng đã hoàn toàn trong phạm vi khống chế của Quản Thiên Kiều.
Hắn chưa đi được bao xa đã gọi cuộc điện thoại này, chứng tỏ một vấn đề, Quản Thiên Kiều quay sang nói với Cừu Địch:" Hắn nghi anh rồi, anh để lộ tẩy ở chỗ nào thế?"
" Tôi cũng không biết, chúng tôi trò chuyện vui vẻ lắm mà." Cừu Địch tháo cái bút bi đeo ở túi trong ra đưa cho Quản Thiên Kiều, cuộc nói chuyện giữa y và Tiêu Kính Khoan được ghi âm lại toàn bộ:
Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi cùng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ, cùng chung phát hiện:" Vấn đề xảy ra khi anh nhắc tới Chúc Sĩ Bình."
Điều này xác nhận linh cảm của Cừu Địch lúc đó, song vẫn không giải quyết được chuyển biến đó rốt cuộc vì sao, lại khiến Tiêu Kính Khoan lập tức sinh cảnh giác.
Chịu thua, Chúc Sĩ Bình không khác Tiêu Vân Phi là bao, một thì cả ngày trong xưởng, một thì chìm đắm trong nghiên cứu, lại thêm sự ngăn cản của Tiêu Lăng Nhạn, bọn họ không tìm hiểu được nhiều về người này.
Trời sắp tối rồi, bụng đói rồi, bốn người lái xe đi tìm chỗ ăn trước, ăn xong kéo nhau về khách sạn.
Do không biết ở lại bao lâu, bọn họ chỉ thuê trọ ở khách sạn rẻ tiền, cái loại khách sạn mà trong phòng trừ cái giường ngủ thì không có gì, ngay tới phòng tắm riêng cũng chẳng có, thường giành cho những đôi tới thuê ngắn hạn đánh nhanh thắng nhanh thôi.
Với Quản Thiên Kiều mà nói, không phải chuyện to tát, cô quen cuộc sống phiêu bạt rồi, trước kia còn nhỏ, theo cha mẹ cô, chuyện ngủ trong lều, thậm chí giữa đồng không mông quạnh cũng có.
Bíp ... Bíp ... Bíp ... Bíp ...
Tiếng bíp nhanh mà gấp từ điện thoại truyền ra, Quản Thiên Kiều đang chuẩn bị đồ đi tắm thì có tiếng báo động, cô lập tức mở laptop kiểm tra lại, tín hiệu theo dõi di động của Tiêu Kính Khoan đột nhiên biến mất, khiến cô cảnh giác tức thì.
Đó là tín hiệu trên di động của Tiêu Kính Khoan, vẫn là biện pháp cũ, trojan có trong chiếc thẻ nhớ mà Cừu Địch đưa cho hắn, lắp vào mở ảnh ra là sẽ tự động mở liên kết với máy tính của cô. Trông qua đó cô có thể theo dõi vị trí của đối phương, biết lịch sử cuộc gọi. Nếu như tín hiệu biến mất thì thường chỉ có hai tình huống, một là tắt máy, tình huống khác là: Bị đối phương phát hiện rồi.
Người làm marketing luôn phải giữ điện thoại bật, không lý nào tắt máy. Quản Thiên Kiều thấy chuyện không ổn, kiểm tra cả thiết bị gắn trên xe, quả nhiên cũng mất nốt, vội vàng gập laptop lại chạy khỏi phòng, sang gõ cửa hai gian phòng kế bên, không ngờ Bao Tiểu Tam, Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi, chẳng có ai ở nhà. Bọn họ vừa mới ăn cơm xong đi về khách sạn chẳng bao lâu, thế mà chớp mắt biến mất sạch rồi, không hiểu xảy ra chuyện gì?
Quản Thiên Kiều vừa nóng lòng gọi điện thoại, vừa lấy áo khoác đi xuống lầu, vừa nghe một cái suýt trượt chân, ba tên khốn kiếp đó ăn chưa đủ đã, ra ngoài đường uống bia ăn thịt xiên nướng.
Chửi một câu, Quản Thiên Kiều tức giận thu máy lại, vừa mới ra khỏi cửa khách sạn bị ba người xông vào xô phải, may mà cô phản ứng nhanh nhẹn nhảy sang bên không thì ngã rồi. Đang tức thì chớ, Quản Thiên Kiều có hiền lành gì đâu mắt trợn lên, có điều cũng ngay lập tức nuốt toàn bộ lời muốn nói vào, vì cô nhận ra một trong ba tên vừa hung hăng xông vào, đó là bảo an của Đồng Minh.
Tính cảnh giác của cô không phải ba tên gián điệp nửa mùa kia có thể so sánh, ngay từ khi thấy tín hiệu mất là cô đề phòng rồi, thậm chí vừa né tránh còn nhanh chóng phát hiện ngoài đường có chiếc xe van, hai tên nữa bộ dạng khả nghi đứng canh bên ngoài.
Quản Thiên Kiều nào dám dây dưa gì nữa, cô thừa biết người ta có hàng trăm cách lấy được thông tin thuê phòng của bọn họ, cách đơn giản nhất là nhờ ông Mao nói hộ, loại khách sạn vớ vẩn này sẽ không bảo vệ thông tin khách hàng đâu.
Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt cũng nhợt nhạt, may mà cô mặc áo khoác trùm đầu nữ, còn là loại có cổ dựng bên ngoài, che đi quá nửa khuôn mặt rồi. Cô vờ vịt ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách trong sảnh buộc dây giầy, mắt liếc ba tên đang đứng ở quầy lễ tân hỏi gì đó, còn đưa ảnh ra, vậy là khỏi nghi ngờ. Cô đứng dậy làm vài động tác thể dục, đi ra ngoài còn che miệng ngáp giống như buồn ngủ lắm vậy, hai tên canh ngoài vừa rồi thấy cô ở trong sảnh, coi là khách ra ngoài không để ý.
Đó là người ta chứ Quản Thiên Kiều hai chân muốn nhũn ra, không hoàn toàn vì sợ, mà là quá hiểm, quá kích thích, thắng bại chỉ cách gang tấc. Vừa thoát khỏi tầm mắt của chúng là cô đi vội, đầu vẫn suy nghĩ, tín hiệu vừa mất là cô chạy rồi, thế mà còn không kịp, điều này có nghĩa là gì? Không thể nào có chuyện Tiêu Kính Khoan phát hiện ra bị họ lừa tới kiếm chuyện nhanh như thế, tám phần người ta có chuẩn bị, vẫn theo dõi đám Cừu Địch mới có thể tìm tới nơi thuê phòng ngay lập tức.
Chay, Quản Thiên Kiều chạy như bay lòng như lửa đốt gọi điện cho ba người, chạy được mấy trăm mét thì thấy ba thằng ngốc mặt đỏ phừng phừng rõ ràng uống kha khá, khoác vai nhau đi nghênh ngang chiếm gần hết hè phố. Kệ ba người đó chào mình, cô đi thẳng một mạch ra hiệu bọn họ bám theo, kể chuyện xảy ra ở khách sạn.
Cảnh Bảo Lỗi ợ một hơi bia, mặt từ đỏ chuyển sang trắng, mắng Cừu Địch:" Toàn là chuyện hay ho cậu làm đấy, còn muốn bẫy người ta, bị người ta đặt bẫy lúc nào mà không biết."
" Tôi không phát hiện gì cả." Cừu Địch hơi say rồi, tin tức này làm cảm giác lâng lâng trong người bay sạch, tỉnh ngộ:" Hỏng, nếu như chúng ta bị theo dõi, chắc chắn đã nhìn thấy các cậu giở trò trong xe."
" Nói thừa, hắn còn thay cả di động, chắc chắn đã phát hiện vấn đề." Quản Thiên Kiều mắng:
Mọi người đều có phần hoảng vì sự việc bất ngờ, chỉ có Bao Tiểu Tam hớn hở:" Bọn mày xem đi, xem đi, may có tao rủ bọn mày đi uống bia, nếu không bị chặn ở trong phòng rồi ... Kiều, thấy anh quan tâm tới em chưa, không muốn uống bia trước mặt em nên bụng đói ..."