Chương 113: Anh gian tôi càng trá. (5)
Chương 113: Anh gian tôi càng trá. (5)
Thái độ của Cừu Địch làm Tiêu Kính Khoan hưởng thụ lắm, tay mân mê chén trà, lên giọng chuyên gia:" Trước tiên mà nói, hợp kim ghi nhớ hình dáng là một vật liệu cao cấp, giá đắt đỏ, thậm chí không phải các cửa hiệu kính mắt ở Bắc ( Kinh ) Thượng ( Hải) Quảng ( Châu) Thâm ( Quyến) nào cũng có có. Bởi một cái gọng kính như thế, ít cũng vài nghìn, giá cả vạn là bình thường, thậm chí vài vạn cũng không phải không thể."
" Quần thể người tiêu dùng hàng cao cấp bọn họ lại không cần biết hàng tốt xấu, chỉ quan tâm tới thương hiệu, chỉ mấy nhãn hiệu như Lotus, Jewelry là dám hét cái giá đó, và cũng chỉ công ty cao cấp như họ mới dám dùng loại sản phẩm này. Công ty khác dù làm được đồ cao cấp cúng vô nghĩa, anh bán giá cao chẳng ai mua."
Cừu Địch hiểu rồi:" Ý anh là kênh tiêu thụ của bọn họ rất hẹp."
" Tất nhiên là thế rồi, có phải ai cũng dùng được loại đồ xa xỉ như vậy đâu. Kính thì lại không giống những món đồ dễ thể hiện thân phận như túi xách, đồng hổ, trang sức, cho nên không nhiều công ty muốn bỏ công sức vào nó. Số người dùng thực sự quan tâm tới kính mắt xa xỉ càng ít, đại đa số, tôi dám nói trên 99% đều dùng sản phẩm bình dân, tiêu chí rẻ tiền, bền, lại đẹp là yếu tố lựa chọn đầu tiên." Tiêu Kính Khoan giảng giải:
" Vậy nên công ty chuyên sản xuất loại hàng cao cấp thì chẳng khác chuốc lấy cái chết." Cừu Địch gật gù hiểu ra:
" Không chết cũng chẳng khác là bao, phần to bị các thương hiệu lấy đi rồi, anh gia công số ít sản phẩm kiếm được là bao? Nếu muốn tranh đoạt lợi nhuận ở sản phẩm cao cấp, vậy thì phải có sự khác biệt ở cả nghiên cứu phát triển và thiết kế, ngoài ra còn phải vượt trội hơn công các công ty khác ... Anh xem cái công ty Bác Sĩ này đi, thấy bọn chúng thiếu cái gì?" Tiêu Kính Khoan không coi Bác Sĩ vào đâu:
Cừu Địch được hắn nhắc nhở liền xem lại tài liệu, hiểu ngay:" Bọn họ có vẻ không có chế tác khuôn đúc chuyên nghiệp."
" Anh tiếp thu rất nhanh." Tiêu Kính Khoan khen ngợi:" Dựa vào người khác làm khuôn đúc cho anh thì sẽ luôn luôn tụt hậu một bước so với thị trường. Thực ra hạch tâm của công ty mắt kính chỉ ở vài người, sản xuất có thể thuê nhà máy khác làm, kinh doanh có thể thuê người quản lý, tiền có thể đi vay ... Nhưng khuôn đúc và thiết kế thì vĩnh viễn không thể mượn người khác."
Chậc chậc, người này đúng là có bản lĩnh bao nuôi tình nhân mà, không phải chỉ dựa vào vài đồng tiền, hắn có tầm nhìn và sự am hiểu thấu suốt. Cừu Địch không khỏi cảm khái, nếu thực sự tìm hiểu sâu về một người, ai cũng có mặt làm người ta thán phục, như tên công tử bột Tiêu Quảng bằng, hay vị giám đốc ăn chơi xa hoa này.
" Cái công ty này không rõ lai lịch ra sao lại dám lỗ mãng nhảy vào như thế, mạo hiểm đụng chạm vào kỹ thuật hạch tâm của Đồng Minh, chuẩn bị chưa đẩy đủ, chẳng hiểu nghĩ cái gì." Cừu Địch lẩm bẩm:
" Chuyện này thì tôi cũng không biết, nói về vấn đề kỹ thuật thì tôi lại là người ngoài nghề rồi, không dám bêu xấu." Tiêu Kính Khoan lắc đầu:
" Vậy anh thấy vị CEO Chúc Sĩ Bình của công ty các anh ra sao?" Cừu Địch hỏi, tới giờ y vẫn không thể tiếp xúc nhiều với người này, không khác gì nhìn qua một tấm gương mờ:
Không ngờ nhắc tới cái tên này, tựa như có ma lực vậy, Tiêu Kính Khoan không dám nói nữa, hoặc giả có thể nói, sợ lời của mình truyền tới tai Tiêu Lăng Nhạn. Cầm chén trà lên, quay đầu ra ngoài đường tựa hồ đang thưởng thức phong cảnh.
Trà lâu này vị trí vô cùng đắc địa, đại sảnh thì giáp với đường lớn, nhưng đa phần các nhã phòng thì lại hướng ra con ngõ cổ, mất đất lát đá xanh quanh co ngoằn ngoèo, rãnh nhỏ nước ở mái ngói cong và đầu thủy thú từ xà đá nhấp nhô, thi thoảng có một cô gái mặc đồ cổ trang đi ngang qua.
Từ góc nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, thời gian tựa hồ ngưng đọng ở nơi này, đúng là rất có ý vị.
Đáng tiếc lại đi cùng với một nam nhân, đáng tiếc hơn lại phải nói tới đề tài không phù hợp, ánh mắt Cừu Địch dừng ở cô gái ăn mặc như đại thiên kim nhà quan gia, đang tạo dáng chụp ảnh bên căn nhà cổ, sau đó gương mặt thoáng hiện vẻ như đang theo đuổi hồi ức xa xăm, không biết là nghĩ tới điều gì, nhưng y nhanh chóng quay thực tế:" Anh không nói cũng không sao, chúng tôi tra ra được thôi."
" Vậy thì anh phải ra nước ngoài mà tra." Tiêu Kính Khoan giọng quái gở:
Khẩu khí của hắn biến đổi nhanh tới mức Cừu Địch không theo kịp, nhất thời ứng phó không tốt, đành phải lảng đi, kéo chủ đề lại chuyện loanh quanh nhẹ nhàng. Có điều y cảm nhận được rõ ràng, đối phương đã nghi ngờ mình, nhưng y không biết hoài nghi đó từ đâu ra.
Thất sách rồi!
Nhìn bề ngoài có vẻ hai người vẫn trò chuyện rất vui vẻ, đến khi trà nguội người đi, Tiêu Kính Khoan còn tranh trả tiền, sau đó bỏ đi vội vàng như tránh tà, làm Cừu Địch tiếc vô cùng, y biết mình làm hỏng việc rồi.
Cũng may khi tiễn Tiêu Kính Khoan đi, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam khẽ gật đầu, ý bỏ chuyện của họ không thành vấn đề.
Quả đúng là như thế, Tiêu Kính Khoan lái xe không được bao xa thì kiếm một chỗ vắng đỗ lại, lấy di động ra gọi điện:" A lô chị Ngô, tôi là Kính Khoan đây ... Có chuyện, tất nhiên là có rồi."
" Có thì nói nhanh lên, tôi đang bận." Ngô Hiểu Tuyền hơi gắt gỏng:
" À là thế này, về mấy người của công ty điều tra thương vụ thời gian trước ấy, bọn họ còn ở công ty chúng ta không? Có phải là tổng giám đốc Tiêu có chuyện gì ủy thác họ ... Không phải tôi nghe ngóng linh tinh, hôm nay lên thành phố thấy bọn họ ..." Tiêu Kính Khoan thăm dò:
" Cậu nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Hợp đồng hai bên đã kết thúc rồi, người cũng đuổi đi rồi, Hàng Châu là thành phố du lịch nổi tiếng, người ta kiếm được tiền ở đó ăn chơi có gì lạ." Ngô Hiểu Tuyền bực mình vì bị làm phiền bởi chuyện không đâu:
" Ồ ..." Tiêu Kính Khoan gật gù:
" Sao thế, họ tới tìm cậu à?" Ngô Hiểu Tuyền hỏi:
Tiêu Kính Khoan rối rít phủ nhận:" Làm gì có, tôi chỉ hỏi vậy thôi, chị đi làm việc đi."
Cúp điện thoại một cái, mặt Tiêu Kính Khoan vặn vẹo, bọn khốn kiếp dám chơi mình.