Chương 112: Anh gian tôi càng trá. (4)
Chương 112: Anh gian tôi càng trá. (4)
Đây cũng là điều Tiêu Kính Khoan suy nghĩ, trước giờ không dám nói ra, tán đồng ngay:" Chứ sao nữa, kỹ thuật khuôn đúc của Tiêu Kính Khoan đã ở một cái tầm rồi, ông ta và đám đồ đệ khư khư giữ nó trong tay, không có khuôn đúc tốt, đám phòng nghiên cứu làm ra cái gì cũng vứt đi thôi."
" Anh chắc là không biết tình hình nghiêm trọng thế nào rồi đây, trong số những nhà phân phối của chúng ta, đã có một phần ba chuyển sang dùng hàng của Bảo Đảo. Ở thành phố loại hai loại ba, thì dùng toàn hàng của Bảo Đảo rồi, người ta có ưu thế về giá mà. Biết làm sao được, kỹ thuật người ta chẳng khác gì chúng ta, chủng loại lại nhiều, tôi phải phí bao nhiêu công sức mới giữ nổi thị phần cho chúng ta đấy. Thật vớ vẩn mà! Ai cảm thông cho tôi?"
Lần nữa xác định được lời của Tiêu Quảng Bằng không phải là giả, khúc mắc này có lẽ chính là căn nguyên khiến Tiêu Lăng Nhạn quyết tâm hạ bằng được chú mình.
Mở đầu rất tốt, cơ bản lập nên được tín nhiệm giữa hai người rồi, Cừu Địch thông cảm:" Tôi hiểu mà, đừng nản, ngày tháng tốt lành sắp tới rồi."
" Không dễ dàng như anh nghĩ đâu." Tiêu Kính Khoan muốn tranh thủ để lời của lời của mình tới tai Tiêu Lăng Nhạn, nói qua người khác sẽ dễ dàng hơn nói trực tiếp:" Đây là suy nghĩ cá nhân của tôi thôi nhé, kỹ thuật có tiên tiến tới mấy thì vẫn bị nhân tố con người tác động."
" Cứ cho là chúng ta thu hồi được nhà máy khuôn đúc ở Lâm Hải rồi lại kéo sập công ty ở Bảo Đảo, thế rồi sao? Thao tác kỹ thuật vẫn cần con người mà, đám kỹ thuật viên kia đâu phải ngày một ngày hai mà bồi dưỡng ra được. Nhà máy và thiết bị không hề quan trọng, quan trọng là phải thu gom đám kỹ thuật viên kia về cơ."
" Đúng là lời vàng ngọc!" Cừu Địch tán dương, không ai có thể tùy tiện thành công, xem ra vị trước mắt làm việc người ta xem thường, nhưng trong lĩnh vực của mình thì không phải kẻ vô dụng:
" Cám ơn, dù sao tôi chỉ kiếm công cơm thôi, nói thế nào thì nói đó cũng là chuyện nhà của người ta mà, làm sao tôi dám xen mồm vào." Tiêu Kính Khoan rất khiêm tốn:
Cừu Địch thuận thế mà nói:" Anh khiêm tốn quá rồi, hẳn anh cũng đã thấy thái độ của cô Tiêu Lăng Nhạn, cô ấy muốn tìm người ở bên ngoài có thể đề bạt lên thay thế người bên trong gia tộc ... Tôi nghĩ anh là nhân tuyển có một không hai."
" À thì ..." Tiêu Kính Khoan hắng giọng, không để vui mừng lộ ra quá rõ, hắn đã nhìn ra rồi, Tiêu Lăng Nhạn cử người này tới cảnh cáo mình, tất nhiên muốn bảo vệ mình, bây giờ Tiêu gia rối loạn, người trong nhà khó lãnh đạo, cô ta muốn đề bạt người mới là chuyện phải làm thôi, nếu không sớm muộn cũng đi vào vết xe đổ thế hệ trước:" Nhờ người anh em nói tốt vài câu ... Chúng ta đều buộc chặt với công ty rồi, chắc chắn muốn công ty càng ngày càng tốt."
Diễn cùng phải có chừng mực, đi quá xa không hay, Cừu Địch không đáp lại lời của hắn, cứ đúng phận sự lên tiếng:" Chuyện chúng tôi làm thì chúng tôi tự chịu trách nhiệm, thực sự không liên quan tới cô Tiêu Lăng Nhạn. Chúng tôi là người của công ty điều tra thương vụ, nói cách khác chính là loại giúp công ty loại bỏ khó khăn, tiêu trừ tai họa. Cho nên rất nhiều chuyện vẻn vẹn chỉ có thể kiến nghị và góp ý, cụ thể quyết định ra sao là do cô Tiêu Lăng Nhạn quyết định."
" Tất nhiên, tất nhiên rồi ... Nào, uống trà ..." Tiêu Kính Khoan cũng không vội, lại gọi cô gái pha trà vào mang thêm trà ngon cùng ít hoa quả khô:
Tâm tình thoải mái rồi nhận ra em gái đó thật xinh đẹp, sườn xám màu thẫm màu, mái tóc đen dùng cái lược gỗ cố định phía sau, chỗ xẻ không cao, đoan trang điển nhã, phối hợp với không khí trong quán, thao tác pha trà, tăng sắc không ít. Bình thường thế nào Tiêu Kính Khoan thế nào cũng phải tán tình vài câu, nói không chừng tìm cách đưa lên giường, hôm nay đành tiếc nuối để em gái rời đi, không dám nói một câu quá đà.
Tiếp đó hai người vừa ăn vừa tán gẫu, thoải mái nhẹ nhàng, Tiêu Kính Khoan rất tích cực phát biểu kiến nghị chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty. Cừu Địch nghe nhiều nói ít, thái độ hết sức tôn trọng, không phải nói chứ tên này là gian thương hợp cách, đưa kiến nghị chuyển xuất khẩu thành tiêu thụ nội địa, hàng trong nước sản xuất bán như hàng nhập khẩu.
Cừu Địch dần dần đem trọng tâm câu chuyện dẫn dắt tới phát triển xĩ nghiệp, từ hiện tại cho đến góc độ lâu dài, rồi hết sức tự nhiên đưa vụ tiết lộ bí mật khác vào:" Dù sao chúng tôi cũng là người ngoài nghề, tình hình đại khái thì nắm được, nhưng muốn có cái nhìn chuyên sâu hơn vẫn phải nhờ người trong nghề như giám đốc Tiêu, anh đánh giá thế nào về công ty kia ở Phúc Kiến."
Thứ quá chuyên ngành Cừu Địch chịu thua, nhưng đặt vào tay Tiêu Kính Khoan thì khác rồi, y mở di động đẩy tới. Đó là thông tin về Công ty Quang học Bác Sĩ Phúc Kiến, đã EPO ở Châu Âu, cướp đi tài liệu kim loại ghi nhớ của Đồng Minh. Đây là kỹ thuật hạch tâm của Đồng Minh, vậy mà Cừu Địch không thấy Tiêu Lăng Nhạn bỏ mấy công sức vào việc này.
Tiêu Kính Khoan chỉ xem lướt qua rồi đẩy di động trả về cho Cừu Địch, cười nói:" Anh định thử tôi đấy à?"
Cừu Địch không hiểu hắn nói gì, cho nên cũng không biết phải ứng phó ra sao, đành lấy bất biến ứng phó vạn biến, thong thả uống trà, miệng tựa cười tựa không cứ như đang đợi xem biểu hiện của Tiêu Kính Khoan.
" Ở góc độ dân trong nghề chúng tôi mà nói, cái công ty này không phải đang kiếm tiền, mà là kiếm cái chết." Tiêu Kính Khoan khẳng định chắc nịch:
Cách nghề như cách núi, Cừu Địch nghe hắn nói vậy cũng chẳng khai sáng hơn được là bao, chuyện bắt đầu trở nên kỳ quái rồi đây, ăn trộm một kỹ thuật hạch tâm như thế, chắc chắn phải là công ty am hiểu về làm mắt kính. Nếu không đã chẳng thể đăng ký bằng bản quyền sáng chế ở Châu Âu trước Đồng Minh, càng chẳng thể giành một miếng bánh lớn.
Tóm lại chính là dân trong nghề như Tiêu Kính Khoan nói, thế chẳng lẽ không hiểu chuyện? Cừu Địch có một linh cảm, mình mò tới đuôi cáo của tên gián điệp thứ hai rồi, thực sự khiêm tốn rót trà thỉnh giáo:" Nguyện nghe kỹ hơn."