Chương 111: Anh gian tôi càng trá. (3)
Chương 111: Anh gian tôi càng trá. (3)
Ba người liền thu lại vẻ mặt đùa cợt, nhanh chóng xuống lầu, sau đó trái chạy mất một người, phải chuồn mất một người, chỉ để lại Cừu Địch đợi ở bậc thềm, hai người kia không biết trốn đâu mất tăm rồi, nhưng chắc chắn lúc này đều đang mật thiết giám thị vị trí đỗ xe. Chỉ đợi không lâu, chiếc BMW kia phóng với tốc độ cao, phanh két lại bên cạnh Cừu Địch, nếu không phải y đứng trên thềm, chiếc xe dám lao vào y lắm.
Tiêu Kính Khoan xuống xe, đóng cửa đánh sầm, chỉ mặt Cừu Địch định nói gì thì Cừu Địch đã xoay người đi lên trà lâu, hắn thở phì phò như trâu chọi, cuối cùng đành nén giận đi theo.
Rầm! Vừa vào phòng trà, Tiêu Kính Khoan đã đập ví lên bàn, ngồi mạnh xuống ghế, làm em gái pha trà giật mình.
" Đây là Long Tỉnh vũ tiền, có câu vũ tiền thượng phẩm, nước xanh tươi và trong, thơm ngọn như hoa lan ..." Em gái pha trà mặc sườn xám cổ điển, tuy biết tình hình không ổn vẫn rất chuyên nghiệp, giảng giải xong rót hai chén trà, rồi mời lui ra ngoài:
Rầm! Rầm! Liền hai phát, Tiêu Kính Khoan đặt mạnh hai cọc tiền lên bàn, vẻ mặt khinh miệt tới cùng cực, nhìn Cừu Địch không khác gì đống phân chó:" Chỉ có bằng này thôi, đưa ảnh đây cho tôi, đừng có thừa lời, đừng để tôi mất kiên nhẫn thì chút tiền này cậu cũng lấy nổi đâu."
" Chút tiền này tôi chẳng để vào mắt." Cừu Địch thong thả cầm chén trà lên uống, trông có nghề lắm:
" Chà, khẩu khí lớn thật đấy, nói ra xem cậu muốn bao nhiêu, chỉ sợ cậu nuốt không tôi thôi."
" Giám đốc Tiêu, anh có biết chúng tôi làm việc cho cô Tiêu Lăng Nhạn, thù lao thế nào không?"
" Bao nhiêu?" Tiêu Kính Khoan hừ khẽ, hắn còn lạ tính Tiêu Lăng Nhạn à, kiếm được tiền từ cô ta đâu dễ:
Xem qua quan hệ chị em này không tốt, hắn không biết gì cả, thế thì dễ rồi. Cừu Địch thăm dò thông tin xong mới thong thả lấy ra tờ chi phiếu, trải trên bàn. Tất nhiên chỉ cho xem mặt trước có số tiền, hoàn toàn chính quy, vấn đề ở mặt sau không để lộ.
Đến khi thấy được vẻ kinh hãi trong mắt Tiêu Kính Khoan, chứng tỏ hắn đã xác nhận được đây là hàng thật, Cừu Địch thu chi phiếu lại cất đi, gạt hai cọc tiền trước mắt ra:" Chẳng nhiều, miễn cưỡng đúng với giá trị của chúng tôi thôi, cho nên tôi không thu tiền của anh, tôi đã thu tiền của cô Tiêu Lăng Nhạn rồi."
Chớp mắt một cái ăn mày cùng khố biến thành địa chủ ngông nghênh, Tiêu Kính Khoan không dám tùy tiện lên tiếng nữa, đợi xem đối phương có ý đồ gì.
" Trước khi nói chuyện, tôi còn phải nhấn mạnh một điều, chúng tôi tìm anh không liên quan tới cô Tiêu Lăng Nhạn." Cừu Địch cố ý nói:
Lần trước bọn khốn này cũng luôn mồm nói không liên quan tới Tiêu Lăng Nhạn, kết quả là Tiêu Vân Phi đi ăn cơm tù rồi, cho nên có ma mới tin, Tiêu Kính Khoan lờ đi câu này:" Vậy thì có chuyện gì?"
Rầm, Cừu Địch vỗ mạnh bàn, Tiêu Kính Khoan giật mình lùi lại thủ thế, mặt hắn thoáng cái biến sắc. Cừu Địch vẫn ngồi im tại chỗ, chỉ có đôi mắt hung dữ, như ông chủ quát tháo nhân viên:" Anh nói xem là chuyện gì, còn không phải có thói xấu không sửa nổi của anh? Tình huống bây giờ mẫn cảm thế nào, chẳng may có kẻ lấy chuyện này ra làm ầm lên thì sao? Anh bảo cô Tiêu Lăng Nhạn phải làm thế nào? Giúp anh hay là đuổi anh đi? Marketing thị trường là mảng béo bở, anh cho rằng không có anh thì không ai làm được à?"
Tiêu Kính Khoan sợ tới choáng váng, hắn nghe ra đây là giọng điệu Tiêu Lăng Nhạn, tình thế hiện nay đúng là rất nguy hiểm, thân thích đấu đá hãm hại nhau, khó tránh khỏi có người đâm sau lưng.
Hắn rùng mình đồng thời cũng hơi yên lòng, nếu đã cảnh cáo mình như thế thì hẳn không đem loại chuyện kia ra làm khó mình, vừa ngồi về chỗ định nói thì Cừu Địch lại chỉ mặt mắng:" Đây là lần cuối cùng nói với anh đấy, xảy ra bất kỳ sơ xuất gì cũng chỉ có thể lấy anh ra khai đao thôi. Anh chê bây giờ sống thoải mái quá phải không? Sắp sáp nhập công ty tới hàng trăm triệu rồi, bất kể là cô Tiêu Lăng Nhạn hay bất kỳ ai trong công ty, đều không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào, hiểu chưa?"
" Vâng, tôi hiểu rồi." Tiêu Kính Khoan bất giác đứng dậy khom người, không khác gì đang đối diện với Tiêu Lăng Nhạn, có lẽ hắn thực sự cho rằng Cừu Địch chính là thân tín mà Tiêu Lăng Nhạn ngầm bố trí, dùng để đối phó với những chuyện không thể công khai, ví như chuyện của Tiêu Vân Phi. Hắn khẩn trương hỏi:" Tổng giám đốc còn nói gì không ạ."
Cừu Địch nhẹ người bước này không qua được thì kế hoạch kế tiếp cũng hỏng, kỳ thực không quá khó, vì quát tháo là cách dễ dàng nhất che giấu cảm xúc khác, giờ ổn rồi:" Mời ngồi, tôi nhấn mạnh lần nữa, cô Tiêu Lăng Nhạn không làm gì hết, không liên quan tới cô ấy."
" À vâng vâng, tôi hiểu, không liên quan, không liên quan." Tiêu Kính Khoan rối rít nói, gần như lấy lòng:
" Thế mới đúng, ừ, thu tiền lại đi, đừng có lúc nào cũng bày ra cái trò này, anh muốn lấy tiền ném ai, nhiều tiền quá à? Lúc này phải cẩn thận." Cừu Địch vừa nói vừa đẩy tiền lại:
Tiêu Kính Khoan yên tâm hắn, cất tiền đi, luôn mồm nói:" Chê cười rồi, chê cười rồi."
" Nào, anh uống trà đi, không có chuyện gì đâu, chỉ là bàn chuyện làm ăn, thuận tiện đưa anh cái thẻ này, nhớ đấy, đừng để kẻ nào nắm thóp." Cừu Địch ném thẻ nhớ cho Tiêu Kính Khoan:
Tiêu Kính Khoan lần này khôn hơn rồi, cho vào di động xem, khỏi nói, đúng là ảnh chụp ngày hôm đó y đang âu yếm nhân tình. Tất nhiên là thế rồi, người ta là sứ giả của Tiêu Lăng Nhạn, phải lấy đại cục làm trọng chứ.
Cừu Địch cầm chén trà lên uống che giấu nụ cười, chỉ sợ Tiêu Kính Khoan không lắp thẻ nhớ vào xem ảnh thôi, cái thẻ nhớ này bị Quản Thiên Kiều giở trò rồi, giờ trò gì thì y cũng chẳng hiểu nổi, nhưng có thể khẳng định chắc chắn, cái di động này giờ bị bà chị nhỏ bé đó nắm trong tay.
Y chuyển chủ đề:" Tôi tiếp nhận công việc chưa được lâu, anh biết được bao nhiêu phần chuyện của Tiêu Vân Phi?"
" À cái này ..." Tiêu Kính Khoan ậm ừ, đây là chủ đề cấm kỵ:
" Không cần kỵ húy với tôi, nói thẳng ra chuyện này không thể nhìn từ góc độ đạo đức, phải nhìn từ góc độ phát triển của công ty, khuôn đúc do ông ta làm ra đã vượt qua trình độ sản xuất của Đồng Minh rồi, điều này là không thể chấp nhận được." Cừu Địch vừa nói tay cũng gõ gõ mấy cái lên bàn, chứng tỏ vì chuyện này thấy đau lòng: