Chương 110: Anh gian tôi càng trà. (2)
Chương 110: Anh gian tôi càng trà. (2)
" Mày lại làm sao thế?" Bao Tiểu Tam thấy thằng này nhiều lúc thật phiền, không chỉ cái mặt giống nữ, tính cách càng giống hơn, nể tình bạn bè hắn uốn nắn lại, nếu không đi vào con đường không lối về:
" Chẳng sao cả, tôi đang nghĩ, cả đời này chắc tính tôi là như thế, rồi sẽ một ngày cũng vào trong đó được giáo dục trở lại." Cảnh Bảo Lỗi có chút sợ hãi, làm việc xấu nhiều lắm rồi, e rằng sớm muộn cũng có một ngày đi đêm lắm có ngày gặp ma:
" Không sao đâu, tao vào rồi, vớ vẩn thôi ấy mà." Bao Tiểu Tam chẳng coi ra gì:
Cảnh Bảo Lỗi hai mắt trố ra, nhưng rồi lại thấy mình phản ứng thái quá, lần đầu gặp tên này chẳng phải hắn đánh trưởng đồn công an sao, thành phần này có vào trong đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên, phải gọi là trời cao có mắt mới đúng, hắn nhịn lắm, cuối cùng vẫn hỏi:" Rồi làm sao cậu qua được?"
" Dễ không, thủ đoạn bọn cảnh sát quanh đi quẩn lại chỉ có thế, đầu tiên là dỗ sau đó là lừa, rồi tẩn một trận."
" Thế tức là làm sao, nói thế ai hiểu được!"
" Chính là khi bắt được mày trước tiên an ủi, này chàng trai, cậu còn trẻ, con đường sau này còn dài, cuộc sống tương lai mỹ hảo lắm, sao lại đi phạm tội chứ, tôi nhìn cậu không giống loại người làm trái pháp luật ... Được rồi, cậu ngồi xuống đi, uống ngụm nước đã, kể chuyện của cậu xem nào, đừng căng thẳng ... Trước tiên đăng ký cái tên, đừng để lỡ giờ cơm." Bao Tiểu Tam chẳng những học giọng điệu của cảnh sát, ánh mắt vẻ mặt cũng học tám phần, còn khẽ thở dài tiếc nuối:" Thường thì lần đầu vào trong đó, cảnh sát đều khách khí lắm."
Cảnh Bảo Lỗi cảm giác như nghe ông chú hàng xóm hiền lành khuyên bảo đứa bé mắc lỗi, không giống cảnh sát trong tưởng tượng của hắn:" Không thể nào, sao lại khách khí thế."
" Đúng là khách khí như thế đấy, cho nên tao lần đầu bị bắt mới mắc lừa, ái chà, thấy chú cảnh sát này tốt quá, lòng day dứt vì phạm lỗi, thế là ba bảy hai mốt có gì khai ra hết, cháu chỉ bán mấy tờ vé tàu hỏa ở nhà ga phía bắc thôi ạ, tổng cộng có năm tờ ..." Bao Tiểu Lam diễn đạt tốt lắm, mặt đúng kiểu học sinh tiểu học đứng trước mặt giáo viên, sau đó đau khổ kể tiếp:
" Khai ra một cái là cảnh sát không vui nữa, sao chỉ có năm tờ thôi, cậu đi hỏi người vào chỗ chúng tôi đi, một cô gái bế con cũng một ngày bán năm bảy chục vé. Nói tiếp, rốt cuộc là bao nhiêu té?"
" Con mẹ nó, tao lần đầu tập tành làm phe vé, có đúng năm tờ thật, có đếch gì khai nữa đâu. Cảnh sát kia liền nói ... Được rồi, chuyện của cậu tạm thời tới đây, cho cậu cơ hội lập công chuộc tội, nói đi, đám các cậu có mấy người, tên là gì, tuổi tác thế nào, nam hay nữ, sống ở đâu? Tôi cảnh cáo cậu, chúng tôi nắm được hết tư liệu rồi, nói năng bừa bãi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Nghe Bao Tiểu Tam vỗ bàn cái rầm, Cảnh Bảo Lỗi nhập vai hơi quá đà, suýt nữa tưởng mình bị bắt thật, giật nảy mình, không xong, cảnh sát đang lần theo manh mối để tìm đồng bọn, nếu khai ra là chết ngay :" Thế cậu có phản bội không?"
" Tao muốn phản bội lắm, nhưng không cách nào phản bội, tao biết quái gì đâu ... Tao đúng là có nghe tới bọn phe vé ở nhà ga, bọn họ có quan hệ nên lấy được vé, nhưng bọn nó đếch nhận tao, bán rẻ cho tao năm vé rồi đuổi như ăn mày." Bao Tiểu Tam hậm hực tới giờ:
Ồ, mấy người anh em đó đúng là tinh đời, nhận thằng này vào có mà sập cả tập đoàn, Cừu Địch ngồi nghe tới đây cũng không nhịn nổi tham gia, có vẻ cũng rất kinh nghiệm, nói:" Mày không nói ra được, nên bị người ta dùng tới chiêu cuối hả?"
"Chứ còn sao nữa, cha mẹ nó, bọn cảnh sát chó má đếch tin tao nói, cứ bảo tao ngoan cố, cho cơ hội không chịu hối cải ... Thế là tao bị nhốt vào phòng tối, bị tẩn một trận, trên người có hơn 100 đồng cũng bị tịch thu coi là tiền tang vật. Về sau thấy không moi gì được tao nữa thì đến tối đá đít đuổi tao ra ngoài, cơm cả ngày không có một hạt ... Tiền không còn, toàn thân đau đớn, tao chỉ đủ sức lê ra công viên ngủ một giấc ..." Bao Tiểu Tam kể câu chuyện bi thảm của mình:
Cảnh Bảo Lỗi ngơ ngác nhìn hắn, biết chuyện xảy ra đã lâu, vẫn thấy sống mũi cay cay, có thể tưởng tượng Bao Tiểu Tam không xi dính túi co ro trên ghế đá chật chội của công viên:" Kiều nói đúng, cậu sống được tới ngày nay chẳng dễ dàng gì ... Nghe câu chuyện của cậu, tôi thấy cuộc đời mình còn hạnh phúc hơn nhiều."
" Chứ sao, mày còn có tao với Cừu Địch cưu mang ... hồi đó tao còn non lắm, lại chỉ có một mình, nên bị đói như cơm bữa vậy, trộm cắp lừa lọc, cùng lắm chỉ kiếm được vài bữa cơm, bây giờ khổ tận cam lai rồi, chơi một vụ được ngay vài vạn. Giá đó trên giang hồ, xin chân tay của mày cũng là dư sức, không biết mày nghĩ thế nào, dù sao tao cũng thấy tao tìm thấy sự nghiệp cả đời rồi." Bao Tiểu Tam mặt mày nghiêm túc, tràn trề ý chí:
Cảnh Bảo Lỗi lần này không cười mà vỗ vỗ vai Cừu Địch an ủi, Cừu Địch chỉ biết cười khổ chứ làm sao, đời người gặp được người bạn như vậy cũng là hiếm có.
Bao Tiểu Tam hoàn toàn không nhận ra vẫn thao thao bất tuyệt kể kinh nghiệm giang hồ phong phú của mình, nghe nói từng làm pháo lậu, khai thác đá, vận chuyển gạch ở công trường, từng làm đầu bếp, từng làm bảo an. Đỉnh cao sự nghiệp là sau khi gặp Cừu Địch, cả hai song kiếm hợp bích, tung hoành giang hồ, từng đi giao hàng tháng kiếm hơn vạn, lúc khổ cực nhất lang thang đầu đường nhặt đồng nát kiếm tiền cơm.
Cừu Địch kết luận:" Cuộc đời Tam Nhi chính là lịch sử trưởng thành từng bước trưởng thành của dân lang thang không nhà."
Bao Tiểu Tam không để bụng, đính chính:" Mày nói thế là không đúng rồi, tao không hề lang thang, nơi nào có tiền tao tới đó, cái này gọi là đi theo tiếng gọi của đồng tiền."
" Ấy Tam Nhi, câu này nói rất có trình độ đấy, hiếm có." Cừu Địch tán dương:
Bao Tiểu Tam còn đang lâng lâng vì lời khen ngợi thì điện thoại của Tiêu Kính Khoan gọi tới, hắn đến rồi.