Chương 109: Anh gian tôi càng trá. (1)
Chương 109: Anh gian tôi càng trá. (1)
Tiêu Quảng Bằng quay về phòng bệnh thì bà Quách cũng ăn xong, Quản Thiên Kiều cáo từ rời đi, bác gái quý cô lắm, cứ nắm tay bảo lần sau lại tới. Cô ra ngoài gọi điện cho Cừu Địch hỏi họ ở đâu, đến đi tới phát hiện ra ba chàng trai ngồi đần ra ở góc tường hết sức tức cười, đưa tay xua xua trước mặt mấy lần mới có phản ứng.
" Này, này, các anh làm sao thế hả? Bàn bạc thế nào rồi?" Quản Thiên Kiều hỏi, ngay khi biết chuyện có liên quan tới Quách Phi Phi, Cừu Địch để lại chút dự phòng, bảo cô đừng thu hồi thiết bị theo dõi Tiêu Quảng Bằng, sau này chứng minh y lo xa không thừa, thế nên mới có chuyện bọn họ dễ dàng tìm tới được nơi mẹ Quách Phi Phi nằm viện như thế:
Cảnh Bảo Lỗi kể toàn bộ câu chuyện vừa trải qua, làm Quản Thiên Kiều nghe cũng hồi lâu không biết phản ứng thế nào, tóm lại trong người không dễ chịu:" Tiêu Lăng Nhạn hẳn không lạ gì mâu thuẫn đời trước, vậy mà vẫn tuyệt tình như thế, kéo gục chú mình, đóng băng tài sản cả nhà họ ... Có điều Tiêu Vân Phi cũng trách ai được chứ, anh em trong nhà cũng muốn đấu tới sống chết."
Cừu Địch hai tay chống gối đứng dậy vất vả như ông già:" Chúng ta nhìn sai quá nhiều việc, Tiêu Lăng Nhạn chẳng phải người bị hại, Tiêu Vân Phi chẳng đơn thuần gì, còn anh chàng công tử bột ăn chơi lông bông không sự nghiệp té ra là người tốt thực sự ..."
" Ài, tao thấy hắn ngốc như thế muốn làm người xấu cũng khó ấy." Bao Tiểu Tam hồi phục tinh thần trước tiên, vươn mình đứng lên:
Cảnh Bảo Lỗi lên tiếng bênh vực:" Không phải đâu, bây giờ hắn rơi vào tình cảnh như vậy rồi, vẫn cứ chạy đi chạy lại chăm sóc hai bà mẹ, nghiêm khắc mà nói Quách Phi Phi còn chưa là gì của hắn, người bình thường có khi còn hận cô ta hại nhà mình. Tiêu Vân Phi mà biết chuyện này, hẳn sẽ không đối xử với hắn như thế, tiền có nhiều tới mấy cũng chẳng mua được tình thân, mua được sự hiếu thảo ..."
" Thôi, mày đừng cảm khái vô nghĩa nữa, Cừu Địch, giờ phải làm sao?" Bao Tiểu Tam rất thực tế cắt lời Cảnh Bảo Lỗi, cảm khái một hai câu là đủ, có phải diễn kịch đâu mà nói văn vẻ nhiều thế:
" Thì tìm Tiêu Kính Khoan nói chuyện xem xem có tìm được sơ hở của Tiêu Lăng Nhạn không chứ sao, cảm khái thì cảm khái, không liên quan tới việc nghĩ cách đổi tấm chi phiếu này thành tiền." Cừu Địch nói rất dứt khoát:
" Anh có vẻ tự tin nhỉ, sao hắn chịu nghe lời anh chứ?" Quản Thiên Kiều nheo mắt đầy nghi ngờ:" Nói đi, lại làm chuyện táng tận lương tâm gì rồi?"
" Hì hì, hắn nuôi tình nhân bên ngoài, bị bọn anh chụp được, vẫn giữ ảnh." Bao Tiểu Tam hí hứng khoe, tán dương:" Tất cả là nhờ Cừu Địch có tầm nhìn xa trông rộng, chuẩn bị một cái thẻ trống đưa cho hắn . ."
" Sau này mày đừng khen tao được không hả?" Cừu Địch đẩy Bao Tiểu Tam một cái, có chút bực bội, cái thằng khen người ta như thế quá bằng nói đểu:
" Xì, làm như tôi lạ lắm ấy mà phải giấu, mấy người các anh đều không phải loại tử tế, so với các anh tôi làm gián điệp quá nghiệp dư!" Quản Thiên Kiều chỉ mặt từng người mắng, nói thế chứ cô chẳng phản cảm đâu, nhờ có mấy thứ xấu xa này còn thấy tia hi vọng đòi được tiền:
Bốn người lần nữa lại phải thuê khách sạn, Quản Thiên Kiều bố trí thiết bị, Cừu Địch lập kế hoạch kế hoạch, sau đó kéo ra cả hội đi ... nhắm thẳng mục tiêu thứ hai: Tiêu Kính Khoan. ... ...
Một chiếc BMW màu đen vội vã đi trên con đường cao tốc tới thành phố Hàng Châu, Tiêu Kính Khoan lái xe quá tốc độ tới 20 km/giờ rồi mà chẳng hề nhận ra, hai tay hắn nắm chặt vô lăng, miệng lẩm bẩm liên hồi. Nếu có ai ở gần hắn lúc này thì nghe được giám đốc Tiêu đang dùng những ngôn từ "văn minh" nhất trên đời để hỏi thăm mấy thằng khốn kiếp chụp trộm này.
Phẫn nộ cũng chưa đủ biểu đạt hết tâm trạng của hắn bây giờ, hỏi thăm ba thằng không kiếp xong, hắn tiếp tục ân cần hỏi thăm toàn bộ thân thích nữ của ba tên đó, mấy lần muốn nghiến vỡ răng.
Uất hận nhất là hắn không dám phun ra một cái rắm nào hết, hắn họ Tiêu, người ngoài nghĩ hắn là họ hàng Tiêu gia, thực ra chẳng liên quan gì, quan trọng vợ hắn họ Tiêu, cái họ này ở trấn Lâm Hải có ý nghĩa gì không nói cũng biết, toàn bộ mọi thứ hắn có hiện giờ là do vợ hắn ban cho, hắn có công việc tử tế ở Đồng Minh cũng nhờ cái đó.
Bởi thế nên, cho dù nữ nhân ở ngoài có quốc sắc thiên hương, như hoa như ngọc thế nào, nhưng vợ chỉ có thể là người hiện tại, dứt khoát bằng mọi giá không để cho vợ biết được.
Nhưng mà mấy cái gậy chọc cứt kia cứ lấy chuyện này ra phá hắn, buổi trưa nhận được một tin nhắn đa phương tiện làm hắn ăn cũng thấy không vào, cuống cuồng chạy ra. Sợ nhất là mụ vợ báo ú hung dữ như sư tử Hà Đông, lúc nào cũng phòng hắn như ăn trộm phát hiện ra. Lần trước đã cho bọn chó má đó tiền rồi, về nhà mới biết là bị lừa, nhưng hắn nào dám ho he gì. Lai lịch đám đó thế nào hắn rõ lắm, dính tới Tiêu Lăng Nhạn cũng đủ hắn phải kiêng kị, hắn sợ tất cả mọi thứ mình có bây giờ chỉ sau một đêm biến thành bong bóng xà phòng như Tiêu Vân Phi.
Rầm! Hắn lại đấm lên vô lăng, tay thì đâu mà chẳng nghĩ ra được cách giải quyết nào cho ổn thỏa, thôi chỉ đành tùy cơ ứng biến.
Đầu nghĩ, chân đạp ga tới mức cao nhất, xe phóng đi như bay.
Phía tây bắc thành phố Hàng Châu, quận Lâm An, cái tên quá nổi tiếng, bên cạnh khu thương mại sầm uất là khu phố cổ, trà lâu Lão Quan, đây là quán trà khá có cấp bậc, mái ngón uốn cong, nội thất bằng gỗ sơn đen, bình phong vẽ sơn thủy, bàn gỗ, dụng cụ pha trà bằng trúc, toát lên một sự thanh nhã điển. Mặc dù hơi giả một chút, nhưng người sống quen với khung cảnh hiện đại tới đây tìm được chút thư thái, hoài cổ.
Ba người Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch lại chẳng có chút thư thái nào, nóng ruột đợi tin của Tiêu Kính Khoan.
Dụ tên này ra không hề khó, gửi tin nhắn dọa cái là được, sở thích của hắn chính là điểm yếu của hắn, người dựa vào vợ leo lên như hắn, sợ vợ tới mức nào có thể tưởng tượng được.
Nhưng chuyện này cũng có một vấn đề, Cảnh Bảo Lỗi có chút lo lắng với hành vi của mình:" Này, các cậu nói xem, làm như thế này có tính là đe dọa tống tiền không?"
" Hỏi thừa, không đe dọa thì với thân phận của hắn, hắn thèm nghe mày chắc?" Bao Tiểu Tam khinh bỉ:
Cảnh Bảo Lỗi khinh lại:" Ý tôi nói đây là hành vi phạm pháp đấy đồ ngốc!"
Bao Tiểu Tam còn khinh hơn:" Tao ngốc thì mày cũng chẳng khá hơn, biết là chuyện phạm pháp còn đi theo bọn tao làm?"
Á xong đời rồi, không cãi nổi, Cảnh Bảo Lỗi ôm đầu, từ khi quen hai tên bạn xấu này, hắn tựa như sông cạn nước ngày một đục, đã sa đoạt tới không ra gì nữa. Cảnh Bảo Lỗi cau mày không biết nghĩ gì, cuối cùng chẹp một cái lớn, tựa hồ đau khổ đã tới cảnh giới không thể phát thành lời nữa.