Chương 108: Nhà nhỏ thấy mà thương. (3)
Chương 108: Nhà nhỏ thấy mà thương. (3)
Nghe câu chuyện tranh đấu nội bộ Tiêu gia, Cảnh Bảo Lỗi hiểu được động cơ của Tiêu Vân Phi, thành thực mà nói, hắn có chút đồng cảm nhưng không khỏi tức giận:" Vì thế đề phòng Tiêu Lăng Nhạn thôn tính nhà máy khuôn đúc của mình, cha anh đã gây dựng lên sản nghiệp mới, chính là nhà máy ở Vũ Hán, phải không?"
" Đúng thế, nhà máy khuôn đúc này giờ chỉ còn là cái xác rỗng mà thôi, những nhân viên kỹ thuật quan trọng nhất đều đi hết rồi." Tiêu Quảng Bằng thừa nhận:
Chuyện này dễ đoán lắm, toàn là đám đồ đệ của Tiêu Vân Phi, nên nhà máy kia tiếp nhận kỹ thuật của Đồng Minh nhanh như thế.
" Gây dựng sản nghiệp khác cũng không hề gì, nhưng cha anh không nên ăn trộm kỹ thuật của Đồng Minh, mô phỏng sản phẩm của họ, làm vậy là sai rồi." Cảnh Bảo Lỗi không đồng tình, xưa nay hắn luôn cực kỳ phản cảm chuyện ăn cắp công sức trí tuệ người khác, nếu không phải thấy nhà người ta gặp chuyện thì hắn đã chửi thẳng mặt rồi, hồi ở trấn Truân Binh nói chuyện với Quản Thiên Kiều còn gay gắt hơn rất nhiều:
" Đây không phải là chuyện một câu đúng sai có thể nói rõ ràng, sản phẩm của Đồng Minh trên thị trường bị làm nhái rất nhiều, vì sao chỉ họ nhắm vào mỗi một mình Bảo Đảo chứ?" Tiêu Quảng Bằng hỏi vặn lại:
" Anh cho rằng Đồng Minh làm thế là vì nhắm vào cha anh à?" Cảnh Bảo Lỗi dần nổi nóng:" Họ có hai lý do để làm thế chẳng trách được!"
Tiêu Quảng Bằng kiêu ngạo nói:" Nhầm rồi, vì sản phẩm mô phỏng còn tốt hơn cả nguyên tác ... Các anh cứ đi tra mà xem, đám nhà tiêu thụ có ngốc đâu, Bảo Đảo dùng vật liệu polyurethane giống Đồng Minh, nhưng trong vòng một năm đã phát triển ra tới 47 loại sản phẩm. Sản xuất bắt đầu từ con số 0, trong vòng một năm làm ra tới 170 triệu sản phẩm. Các anh nghĩ, nếu đơn thuần chỉ lấy cắp kỹ thuật, đem mô phỏng có làm được tới mức độ này không?"
Ồ, Cừu Địch chăm chú lắng nghe nãy giờ cũng phải gật gù tán đồng, thế thì vấn đề càng lúc càng lớn rồi, chẳng trách Tiêu Lăng Nhạn phải hao phí tâm tư để kéo đổ Bảo Đảo, anh làm tốt hơn cả người ta, không chơi anh thì chơi ai?
Cảnh Bảo Lỗi hiển nhiên cũng nhìn ra điểm ấy, tạm thời gạt bỏ cảm xúc cá nhân, phân tích sự việc một cách lý trí hơn:" Vậy mục tiêu của Tiêu Lăng Nhạn không đơn thuần muốn lấy về nhà máy khuôn đúc."
" Các anh không biết bà chị đó bằng tôi, cô ta hồi nhỏ đã có cái tính đó rồi, cướp đồ chơi của tôi không được, bị người lớn ngăn cản, cô ta liền đập vỡ luôn đồ chơi của tôi." Tiêu Quảng Bằng nói câu này không thấy lửa giận trong hắn, có thể tưởng tượng hồi nhỏ bị bắt nạt thành ám ảnh tâm lý luôn:
Bao Tiểu Tam năng lực lý giải không cao, song hắn có kinh nghiệm lăn lộn đầu đường xó chợ, nếu nghĩ hắn ngốc mà dễ bắt nạt thì sẽ nhầm to, cách nghĩ đơn giản của hắn đôi khi đúng vào trọng điểm:" Này, cha anh đã gây dựng sản nghiệp mới thì sao còn ru rú ở Lâm Hải làm gì, bỏ đi cho xong ... bây giờ anh nói kiểu gì thì cũng là lấy trộm đồ của Đồng Minh, thành phạm pháp rồi."
Tiêu Quảng Bằng xua tay liên hồi:" Hai anh em bọn họ người tám lạng kẻ nửa cân, bác tôi ý đồ ép nhà máy khuôn đúc sụp đổ, để cha tôi phải tới cầu xin ông ấy. Cha tôi thì quyết làm cho tới cùng, lấy tài liệu của Đồng Minh đi, làm sản phẩm mới tốt hơn cả của Đồng Minh, chứng minh là họ sai. Với loại sản phẩm như mắt kính mà nói, khuôn đúc là vua, không có khuôn đúc tốt, thiết kế tốt tới mấy cũng chỉ là giấy lộn mà thôi."
" Tôi đã nói rồi, quan hệ của họ rất phức tạp, bản thân tôi còn nhiều chuyện chưa biết, các anh là người ngoài càng không biết, chuyện này sao có thể lấy đúng sai ra nói được. Nếu thêm một hai năm nữa, nhà máy của cha tôi bị ép thu mua, khi đó cha tôi bị đẩy ra khỏi Đồng Minh, vậy tất cả là của họ. Nếu các anh thì các anh chịu ngồi yên không?"
Tất nhiên là không rồi, bọn họ có phải thiện nam tín nữ gì đâu, Tiêu Vân Phi cũng là một gian thương, chẳng lẽ còn ngồi yên đó đi bàn chuyện đúng sai sao?
Nói ra được những chuyện này, có vẻ Tiêu Quảng Bằng thoải mái hơn nhiều, người này chừng như có giác ngộ gì đó rồi, ít nhất thì vẻ mặt hắn rất bình đạm, không có thù địch, cũng không có dằn vặt gì cả:" Đấy, chuyện nhà chúng tôi là như vậy đấy, các anh tới tìm tôi cũng không có ý nghĩa gì đâu, tôi không giúp gì được các anh, xưa nay tôi không quản nhiều việc trong công ty."
Người ta chân thành như thế khiến cho Cảnh Bảo Lỗi phải hổ thẹn, dù sao người ta rơi vào cảnh này cũng có phần công sức của bọn họ:" Cám ơn anh cho chúng tôi biết nhiều như thế."
" Không cần cám ơn, những chuyện này nhiều người biết lắm, nếu nói cám ơn thì phải là tôi cám ơn các anh mới đúng." Tiêu Quảng Bằng không ngờ cám ơn ngược:
" Cám ơn chúng tôi cái gì chứ?"
" Cám ơn các anh tới thăm dì, mặc dù mục đích của các anh không đơn thuần, dù sao các anh đã tới rồi ... Sau khi xảy ra chuyện, các anh là người đầu tiên tới thăm dì ấy." Gương mặt Tiêu Quảng Bằng lần đầu có chút tươi tỉnh, mẹ Phi Phi vui vẻ, với hắn điều đó đã là quý giá lắm rồi:" Tôi có thể nhờ các anh một chuyện không?"
" Được, chỉ cần có thể làm được tôi sẽ làm." Bao Tiểu Tam vỗ ngực đảm bảo đầu tiên, thiện cảm của hắn với chàng công tử bột này tăng mạnh, tuy hơi ngốc một chút nhưng có nhân nghĩa hơn khối người rồi:
Cả Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi cũng gật đầu.
" Các anh làm được, tôi xin các anh đừng tới quấy nhiễu nhà chúng tôi nữa, cha tôi và Phi Phi đều bị giữ trong nhà giam rồi, trong nhà chỉ còn lại mẹ tôi và dì Quách thôi, họ không chịu nổi thêm đả kích nữa đâu ... Tôi xin các anh đấy, đợi nhà tôi qua được chuyện này, dù các anh muốn tiền cũng được, xin các anh ..." Tiêu Quảng Bằng liên tục cúi người với họ, giọng khẩn thiết, chua xót, còn không kìm nổi nước mắt lã chã:
Khi ba người muốn an ùi thì hắn quay đầu ôm mặt chạy mất, như cô gái xấu hổ, khiến cả ba đứng đực mặt tại chỗ, chẳng hiểu sao trong lòng đủ tư vị bùi ngùi, nói không chính xác được. Bảo họ sai à? Có lỗi à? Không đúng lắm, bọn họ chỉ phát hiện ra sự thực tồn tại thôi, lại chẳng phải họ xúi bẩy gì người ta.
Nhưng mà thực sự có những chuyện đâu phải cứ lấy đúng sai ra phân định được.