Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 273 - Chương 107: Nhà Nhỏ Thấy Mà Thương. (2)

Chương 107: Nhà nhỏ thấy mà thương. (2) Chương 107: Nhà nhỏ thấy mà thương. (2)

"Tôi không biết ... Không biết gì hết." Tiêu Quảng Bằng lắc đầu, thương tâm vô cùng, có vẻ cũng biết lời của mình rất khó tin, liền nói thêm:" Tin hay không thì tùy các anh thôi, tới lúc này tôi còn nói dối làm gì nữa ... Tôi luôn khuyên cô ấy, đừng làm trợ lý nữa, ngày ngày hầu hạ bạ chị khó tính của tôi làm gì cho khổ, cô ấy không nghe ... Khi xảy ra chuyện tôi mới biết là cha tôi giở trò, cha tôi và bác tôi đều chẳng phải người tốt đẹp gì, thương nhân mà, chuyện cướp người, cướp vụ làm ăn của người khác, trong mắt họ đều là chuyện hết sức bình thường."

Có thể trấn định nói ra chuyện này như thế, độ đáng tin tăng lên mức vô hạn rồi, ba người đưa mắt trao đổi với nhau, cảm quan với anh chàng công tử bột này lại thay đổi, trong nhà xảy ra chuyện, hắn cắn răng kiên trì đã là không hề dễ dàng.

Bốn người rời đại sảnh, kiếm một chỗ yên tĩnh bên bồn hoa trong sân bệnh viện, đây là một trong bệnh viện cao cấp nhất Hàng Châu, phong cảnh đẹp đẽ, thanh tịnh, giúp người bệnh có được điều kiện khôi phục sức khỏe tốt nhất.

Tiêu Quảng Bằng giờ chẳng còn hình tượng gì nữa, cứ vậy ngồi bệt xuống đài xi măng, giọng ủ rũ mà yếu ớt:" Các vị, nhà tôi bây giờ đã thành ra như thế này, tôi thực sự không giúp gì được các anh đâu. Đòi tiền ư, tôi thấy các anh không cần cố chấp thế làm gì, trên đời này còn nhiều thứ quan trọng hơn ... Các anh nhìn tôi đi, cho dù là ở thành phố thì cũng được coi là nhà giàu có hạng rồi, nhưng ích gì chứ, bây giờ tôi còn chẳng bằng một người bình thường, còn chẳng phải do tiền hại hay sao? Quên đi, bỏ chuyện này đi."

Mẹ nó, nằm viện cũng chọn nơi như khách sạn nghỉ dưỡng mà còn dám mở miệng nói không bằng nhà bình thường, Bao Tiểu Tam ngứa miệng:" Chúng tôi khác anh, chúng tôi chưa có cảm giác bị tiền hại nên muốn tìm cái cảm giác bị tiền hại thế nào đây."

Hai bên sống trong hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau, bởi thế không thể nào có tiếng nói chung được. Cái chuyện áp đặt quan điểm của mình lên người khác rất vô nghĩa, Cừu Địch làm công tác sinh viên bốn năm, y sớm nhận ra điều đó, y không cần người khác hiểu mình, y vẫn có cách để họ nhìn về cùng một hướng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quảng Bằng, quan tâm hỏi:" Vậy giờ anh chuẩn bị làm thế nào? Tôi nghe nói chị họ anh đã đi Vũ Hán rồi, cô ta chuẩn bị khởi tố Bảo Đảo, Bảo Đảo thực sự là tài sản của cha anh?"

" Ừ, rất nhiều người biết, cả nhà máy khuôn đúc cũng thế, đó là tài sản của cha tôi, trong mấy người anh em họ, chỉ có cha tôi là có sản nghiệp thực sự, ông xuất thân công nhân, tích góp cả đời chỉ có chút ít đó thôi ..." Tiểu Quảng Bằng vậy mà dễ dàng thừa nhận:

Cừu Địch hoang mang cắt lời hắn:" Khoan khoan, anh vừa nói cái gì thế ... Ý anh là, cái nhà máy khuôn đúc đó là tài sản riêng của cha anh? Không phải của Đồng Minh à?"

" Chuyện này rất nhiều người biết, bác tôi và chú tôi năm xưa kinh doanh bông vải, kết quả là thua lỗ thảm hại, chính cha tôi nhìn không đành lòng thấy bọn họ sống quá khổ cực, cho nên mới dẫn bọn họ vào nghề này ... Khi đó nhà máy mắt kính của cha tôi ở Lâm Hải đã có quy mô nho nhỏ rồi, hai người bọn họ gia nhập liền có người chạy khắp toàn quốc kiếm mối làm ăn, thế là kinh doanh ngày càng lớn ... Nhà máy mắt kính phân chia cổ phần, sau đó cha tôi lại kiếm chỗ để xây dựng lại xưởng khuôn đúc, có thể làm được cả những thứ tinh vi như mạch điện tử, di động, trước nay luôn hạch toán độc lập ..." Tiêu Quảng Bằng nói như để phát tiết tâm sự dồn nét, dù sao bây giờ cũng chỉ có mấy người trước mắt là còn nghe hắn nói chuyện thôi:

Cách nói chuyện của hắn không giống nói dối, nhưng bọn họ trước khi tới đây đã đọc tài liệu rồi, trên giấy tờ không ghi như thế, Cảnh Bảo Lỗi chắc chắn điều đó:" Tôi đã xem tư liệu giới thiệu về Khoa kỹ Đồng Minh, trên đó có nói nhà máy khuôn đúc là công ty thuộc Đồng Minh."

" Mầm họa là ở chỗ đó, cổ phần của Đồng Minh tổng cộng phân chia ba lần, lần thứ ba do trong nhà thấy ba người họ kiếm được tiền rồi, thế là cô ba chú bẩy thêm vào người có vai vế trong trấn muốn nhảy vào chia một chén canh."

"Khi đó bác tôi nói, đưa xưởng khuôn đúc vào để tránh một phần tài sản, không thì cổ phần của Đồng Minh pha loãng mạnh, anh em họ có nguy cơ mất khống chế ... thời điểm đó ba anh em họ thân thiết như một đâu có tính toán gì, cha tôi đồng ý ... Có điều trước nay vẫn hạch toán độc lập, không tích chung vào sổ sách của Đồng Minh." Tiêu Quảng Bằng giải thích nguyên do chuyện lạ lùng kia:

Té ra là như thế, chuyện này giống như đem lương thực dư nhà mình vào nồi nấu chung vậy, một khi hình thành quyết định của cổ đông, thời gian dài, sẽ khó mà nói của ai với ai nữa.

Khỏi nói cũng biết là chuyện chưa hết ở đó, Tiêu Quảng Bằng càng nói càng bức xúc:" Trước kia chẳng sao cả, mọi thứ vẫn thuận lợi, thế rồi chẳng hiểu ra sao, về sau kiểu dáng mẫu mã sản phẩm ngày một nhiều, nhà máy khuôn đúc càng ngày càng trọng yếu, hơn nữa lợi nhuận mảng này vô cùng khả quan. Bác tôi và đám cổ đông luôn muốn đưa hẳn nhà máy khuôn đúc vào hệ thống của Đồng Minh, cha tôi dứt khoát không chịu, ông nói nhà máy làm ăn tốt, nên độc lập, sau này lỡ Đồng Minh có vấn đề gì, Tiêu gia còn có đường lui."

" Bắt đầu từ chuyện này quan hệ họ rạn nứt, cãi nhau rất nhiều lần, thậm chí có một quãng thời gian cha tôi và bác tôi không nhìn mặt nhau. Bác tôi không dùng sản phẩm nhà máy khuôn đúc nữa, đặt hàng ở bên ngoài. Tính cha tôi cũng chẳng chịu kém cạnh ai, không cần thì thôi, tự làm tự tiêu thụ ..."

" Cứ như thế hai bên mâu thuẫn ngày một gay gắt, bác tôi và cha tôi không cách nào đạt thỏa thuận về già ... Về sau ông ấy nóng lên, vỗ bàn tuyên bố, dù sao hội nghị cổ đông quyết định nhà máy khuôn đúc là một phần của Đồng Minh, tôi xem cậu có giữ được cả đời không, cùng lắm thì ra tòa."

Đúng là phức tạp thật, tài sản chung cũng là tài sản riêng, vừa là quan hệ công ty cũng là anh em trong nhà, mọi thứ lẫn lộn rối tung, chính là đặc điểm không ít công ty gia đình. Có điều nếu đem ra tòa thì Tiêu Vân Phi thua là cái chắc, nói thế tức là anh em họ còn giữ chút tình nghĩa cuối cùng.

Thế nhưng khi Tiêu Lăng Nhạn lên thay thế Tiêu Vân Thanh, sợi dây tình cảm vốn mong manh, cuối cùng cũng đã đứt phựt, tạo nên bi kịch gia đình họ hôm nay.
Bình Luận (0)
Comment