Chương 106: Nhà nhỏ thấy mà thương. (1)
Chương 106: Nhà nhỏ thấy mà thương. (1)
Mặc dù nhà Tiêu Vân Phi gặp một đả kích nặng nề, tài sản ngân hàng bị đóng, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, họ dù trong hoàn cảnh gian nan, Tiêu Quảng Bằng thuê một phòng riêng cho mẹ Quách Phi Phi không thành vấn đề.
Bên trong phòng, hộ sĩ đang tưới nước cho hoa, có thêm một nam một nữ trò chuyện với mẹ Phi Phi, trông bà có vẻ vui lắm, còn vẫy tay Tiêu Quảng Bằng thân thiết gọi:" Quảng Bằng, đã bảo cháu rồi không cần đâu, sao lại mang cơm tới nữa, dì ăn cơm của bệnh viện cũng được rồi mà."
" Á, không sao ạ, dì, bọn họ là ..." Tiêu Quảng Bằng sợ hãi, nữ thì hắn không nhận ra, nhưng người nam kia thì hắn biết, chính là tên từng chụp trộm hắn trên đường, có chút ái nam ái nữ, hắn nhìn một cái là nhớ ra ngay, không thể sai được:
" Hai người bạn của cháu không tệ, tới đây nói chuyện vui với dì ... Bảo Lỗi này, đợi dì khỏe rồi sẽ tới quê Thiệu Hưng của cháu chơi, nghe cháu kể thôi mà dì đã thấy động lòng rồi." Bà Quách sắc mặt hồng hào, tinh khí thần tốt lên thấy rõ:
" Thật hả dì, thế cũng tiện quê dì cách chỗ bọn cháu chưa tới 100 km." Cảnh Bảo Lỗi vui vẻ nói:
Không thể không nói, vẻ đẹp "ngọt ngào" của Cảnh Bảo Lỗi cực kỳ được lòng phụ nữ trung niên, xem phim ảnh bây giờ là hiểu, vì sao toàn chọn nam chính xinh trai đóng? Vì bây giờ lực lượng xem phim chủ lực dần chuyển sang quần thể bà nội trợ rồi.
Đấy là còn chưa kể bên cạnh Cảnh Bảo Lỗi có thứ vũ khí siêu cấp, ngồi đó thôi đủ lấy lòng người khác, chính là Quản Thiên Kiều dáng vẻ vợ hiền dâu thảo. Bà Quách vừa nói chuyện với Cảnh Bảo Lỗi vừa nắm tay Quản Thiên Kiều không buông, ánh mắt hiền từ, như mẹ nhìn con gái vậy.
Tiêu Quảng Bằng nhìn hai bên trò chuyện thân thiết lại càng đề phòng, nhưng vì lo lắng cho người bệnh không dám phát tác. Quản Thiên Kiều nhận lấy cơm, chỉ cười một cái là hắn bất tri bất giác buông tay rồi, cô đặt lên tủ đầu giường, chuẩn bị cho bệnh nhân ăn.
Cảnh Bảo Lỗi hết sức tự nhiên vẫy tay:" Quảng Bằng, ra đây tôi nói với cậu chuyện này."
" Ừ, được ... Dì, cháu ra ngoài một chút." Tiêu Quảng Bằng cười gượng gạo:
" Ừ đi đi." Bà Quách xua tay, rõ ràng không nghi ngờ gì cả:
Hai người đi ra ngoài, Tiêu Quảng Bằng mặt đằng đằng sát khi đi trước, vừa tới chỗ rẽ cầu thang, hắn bất thình lình quay ngoắt lại, bóp cổ Cảnh Bảo Lỗi dí vào tường, mắt long sòng sọc, rít lên như rắn độc:" Bọn mày, bọn mày còn dám tới nhà tao à ... Tao bóp chết mày ... Chúng mày hại nhà tao tan nát ... Tao bóp chết mày ..."
" Ê ... Này, nghe tôi nói ..." Cảnh Bảo Lỗi tuy lường trước hai bên thế nào cũng có va chạm, không ngờ rằng tên công tử bột này lên cơn dữ dội như thế, hắn cố sức không gỡ được đôi tay đối phương, sợ hãi hét lên:
Đằng sau lưng có người vỗ vai Tiêu Quảng Bằng, là Cừu Địch, lạnh nhạt nói:" Phát tiết một chút thôi là đủ rồi, đừng quá đáng."
Bao tiểu Tam thì giọng điệu quái gở:" Bóp mạnh vào, dốc sức mà bóp, bóp chết hắn là mày được vào trong đấy làm bạn với cha mày luôn đấy."
Tiêu Quảng Bằng hoảng sợ buông vội ra, như vừa sờ vào sắt nóng, giờ mới nhận ra mình lỡ tay, mặt tái mét. Cảnh Bảo Lỗi ôm cổ ho liên tục mấy tiếng, hắn không hận Tiêu Quảng Bằng, ngược lại đá cho Bao Tiểu Tam mấy phát.
" Bọn mày muốn làm cái gì? Nhà tao đã thành ra như thế rồi, còn có cái gì để bọn mày nhắm vào nữa?" Tiêu Quảng Bằng bị dồn vào đường cùng, ngược lại không hoảng loạn nữa, dù sao còn gì đáng sợ hơn nữa đâu, tài sản của nhà hắn đã bị đóng băng, đề phòng di chuyển tài sản trái phép, người thân cũng rời bỏ rồi, tiền không còn nữa, dũng khí liền xuất hiện, đúng là không còn gì để mất cũng chẳng có gì phải sợ:
" Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải do Tiêu Lăng Nhạn phái tới đâu, nghiêm khắc mà nói, chúng tôi cũng giống anh thôi, bị cô ta hại thê thảm, bây giờ đến tiền về quê cũng chẳng có ... Anh xem đi, cô ta đưa cho chúng tôi một tấm chi phiếu không thanh toán được." Cừu Địch lấy tấm chi phiếu trong ví ra đưa tới:
Phía chính diện không có vấn đề gì, đến khi nhìn thấy mặt sau, Tiêu Quảng Bằng cười phá lên, cười tới sung sướng, nhìn thấy người khác gặp xui xẻo, đúng là khiến tâm tình người ta tốt hơn hẳn:" Đúng rồi, đây chính là phong cách bà chị họ tôi đấy, muốn kiếm được tiền từ cô ta à, không dễ đâu, ha ha ha, đáng đời."
" Xem ra chúng ta có tiếng nói chung rồi đấy ... Chúng tôi cũng không ngờ chuyện lại thành ra như thế này, tới thăm bác gái cũng là muốn thể hiện chút tâm ý thôi, không muốn chuyện bên ngoài kia kinh động tới bác ấy." Cừu Địch vừa khách khí lại vừa uyển chuyển đưa ra một uy hiếp nho nhỏ:
Tiêu Quảng Bằng không thoải mái, không nói gì nữa.
Cảnh Bảo Lỗi xen vào:" Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, gặp anh ở đây chỉ là tình cờ thôi, chúng tôi không có ý xấu, chúng tôi đi ngay bây giờ đây ... Xin lỗi."
Tiêu Quảng Bằng nhìn về phía phòng bệnh, không để ý tới lời xin lỗi của Cảnh Bảo Lỗi, ngược lại nói với Cừu Địch, thái độ bớt thù địch hơn hẳn:" Ra chỗ khác nói chuyện, đừng quấy rầy dì ấy ăn cơm, tôi thừa biết các anh là loại người gì, nhưng muốn đòi nợ từ tay chị họ tôi à, vậy thì tôi nói thẳng nhé, không thể nào."
" Chúng tôi cũng phải thử chứ, bị người ta bẫy không thể nào lặng lẽ cam chịu như thế." Cừu Địch nói:
" Hai bên quá chênh lệch, thử cũng chẳng ích gì đâu." Tiêu Quảng Bằng lộ rõ bản chân công tử bột, tinh thần rất kém:
" Thử xem, không được thì thôi, ít nhất chúng tôi đã cố, coi như có được bài học cho nhớ đời ấy mà ... Phải rồi Tiêu thiếu gia, chúng tôi cũng chẳng ngờ được người đó lại là bạn gái anh Phi Phi, anh biết chuyện của cô ấy không? Nếu như biết, lại còn hiểu rõ con người của chị họ anh, đáng lẽ ra không để bạn gái anh mạo hiểm như thế chứ." Cừu Địch tỏ ra khó hiểu hỏi:
Kỳ thực bọn họ cũng bất ngờ lắm, ai ngờ được tình cảm giữa Quách Phi Phi và Tiêu Quảng Bằng là thật, mới đầu họ chỉ nghĩ Tiêu Quảng Bằng muốn chơi bời chút, hoặc là lợi dụng Quách Phi Phi thôi. Nhưng chỉ nhìn cách đối xử của hắn với bà Quách, cùng việc bà Quách thân thiết với hắn, chứng tỏ bọn họ tình cảm nghiêm túc.