Chương 105: Sải bước đi từ đầu. (4)
Chương 105: Sải bước đi từ đầu. (4)
Bữa cơm cuối cùng ở trấn Lâm Hải rất vui vẻ, Tạ Kỷ Phong không hổ danh nhà ẩm thực, chọn được nhà hàng rất ngon. Chuyện không thay đổi được nữa, mọi người tạm bỏ qua chuyện không vui, phóng túng một phen, kết quả phóng túng hai quá, ba chàng trai say quắc, phải gọi xe đưa về.
Ngày hôm sau lần nữa bọn họ lại tới sân bay Tiêu Sơn, nhưng không phải tất cả đều đi, bốn người tiễn Tạ Kỷ Phong và Đường Anh về thủ đô, bọn họ không đi máy bay, muốn thong thả ngồi tàu hỏa ngắm cảnh dọc đường. Nói thẳng ra là muốn vừa đi vừa chơi, bọn họ chẳng phải là nhân viên chính thức của Cáp Mạn, Tạ Kỷ Phong đành phải tùy họ.
Cừu Địch bê thùng đặc sản, Quản Thiên Kiều xách túi hoa quả, tiễn hai người qua cổng kiểm tra an ninh. Sắp đi qua, Tả Kỷ Phong vỗ vai Cừu Địch, ngữ khí có vẻ rất tán thưởng y:" Khi về thủ đô tới tìm tôi nhé, à đến nhà tôi ở huyện Hương Hà đi, đó là vùng quê rất được đấy ... Tôi rất muốn có một cuộc nói chuyện kỹ càng với cậu."
" Được ạ." Cừu Địch thoải mái nhận lời:
Bên kia Bao Tiểu Tam còn chưa kịp nói, Tạ Kỷ Phong đã chỉ mặt hắn:" Tiền hôm nay sẽ vào tài khoản, yên tâm, sao tôi dám nợ cậu, không sợ cậu tới đốt công ty sao."
" Cám ơn giám đốc Tạ." Bao Tiểu Tam cười toe toét, sau vụ Tiêu Lăng Nhạn quịt tiền, hắn lo mãi, khoản tiền này mà cũng hỏng thì hắn tự tử mất:
" Bảo Lỗi, cậu cùng tới cùng Cừu Địch nhé, không tới công ty, chúng ta tụ tập bên ngoài." Tạ Kỷ Phong choàng vai Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗi vui vẻ nhận lời:
Bốn người đứng ngoài vẫy tay từ biệt, đến khi Đường Anh đi qua cổng an ninh rồi cảm thấy có cái gì đó kỳ kỳ, lạ thật đấy, hôm qua còn khóc xỉu trong nhà vệ sinh, hôm nay đã vui vẻ thế rồi.
Cũng phải thôi, bọn họ còn trẻ mà, chẳng như cô đã chớm 30 rồi, bất tri bất giác quay đầu lại, mình đã bước vào hàng ngũ xa cách với giới trẻ rồi. Cô nghĩ như thế, đè xuống chút hoài nghi trong lòng.
Bóng dáng Tạ Kỷ Phong và Đường Anh vừa biến mất, nụ cười bốn người cũng biến mất luôn, nhìn nhau gật đầu, đoàn đội nhỏ sải bước tới sảnh chờ bay, tuy ai cũng mang hành lý, nhưng không hề có ý rời đi ... Té ra là ngầm thương lượng rồi.
Vừa ra ngoài cửa, Cừu Địch giang rộng tay hít một hơi không khí lạnh, quay lại hỏi:" Thiên Kiều, có giữ lại được nhiều thiết bị không?"
" Thiết bị trên người Tiêu Quảng Bằng vẫn còn, một số khác tôi cũng không gửi về." Quản Thiên Kiều cười rất tươi:" Không có số thiết bị đó, tôi không thấy yên tâm."
" Vậy là tốt rồi, chúng ta còn cơ hội chơi tiếp, nếu thành công thì nói không chừng kiếm được một chút, nếu không thành, coi như chúng ta đi du ngoạn thôi, gặp nguy là chúng ta chạy ngay. Mọi người đừng mang áp lực tâm lý làm gì." Cừu Địch tuyên bố tôn chỉ hoạt động lần này:
Bao Tiểu Tam giơ tay hỏi:" Nhưng không ai ủy thác thì ai trả tiền?"
" Tiêu Lăng Nhạn chứ sao, không moi được tiền của cô ta, tao ăn không ngon ... Mày còn giữ tờ chi phiếu chứ?" Cừu Địch đưa tay ra:" Đưa cho tao, cái này quan trọng lắm đấy."
" Ừ, tao vẫn hi vọng đổi được ra tiền." Bao Tiểu Tam tút ví, lấy ra chi phiếu không thể thanh toán được hắn gấp cẩn thận, kẹp giữa tấm bìa cứng, để ở ngăn riêng trong ví:
Cảnh Bảo Lỗi thấy hắn giữ gìn cẩn thận như vậy thì mỉa mai:" Cậu còn hi vọng đòi tiền Tiêu Lăng Nhạn ra, kiếm con lừa nó đá vài phát cho tỉnh đi."
" À, nhớ ra rồi, cô ta không ở trấn Lâm Hải, hôm qua hình như nói là tới công ty quang học Bảo Đảo ở Vũ Hán giao thiệp gì đấy." Bao Tiểu Tam định chửi Cảnh Bảo Lỗi thì nhớ ra một chuyện, khi họ tới thì người ta chuẩn bị đi:
" Cô ta không ở nhà càng tiện bề cho chúng ta hành động, chúng ta từ tối chuyển ra sáng, lại từ sáng chuyển vào tối, không ai biết chúng ta, không ai để ý tới chúng ta, chuyện tiếp theo càng dễ làm." Cừu Địch bừng bừng đấu chí tuyên bố, thiếu điều đứng ngoài đường hô khẩu hiệu, sau đó chạy tới chỗ bán vé xe bus sân bay:
" Thằng này khùng quá." Đến Bao Tiểu Tam cũng phải đánh giá như thế:
Quản Thiên Kiều gãi đầu, sao cô chẳng nhìn thấy cơ hội ở đâu:" Mọi người thấy có khả năng không?"
Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đồng loạt lắc đầu, một cái thấy chưa đủ, dứt khoát lắc thêm cái nữa.
" Không thể thì các anh còn đồng ý bừa bãi cái gì hả? Tôi còn phải trả vé tàu cao tốc đấy." Quản Thiên Kiều rít lên:
" Anh có đồng ý gì đâu, nó bảo với anh, nó muốn ở lại chơi vài ngày đã, vội vội vàng vàng về làm gì, anh đồng ý luôn. Còn tưởng nó muốn tới quán net chơi chứ." Bao Tiểu Tam thú nhận:
Cảnh Bảo Lỗi đau khổ vỗ trán:" Chết rồi, Cừu Địch bảo tôi là hai người các cậu thương lượng xong rồi, muốn ở lại làm tiếp vụ này, tôi nghĩ hai cậu ở lại thì tôi cũng theo."
Quản Thiên Kiều lảo đảo, cái miệng nhỏ há hốc, không cần nói thêm gì nữa, cô cũng bị cùng câu đó lừa ở lại rồi, ba người đồng loạt căm hận nhìn Cừu Địch đang xếp hàng mua vé, hối hận vì hôm qua tha tội cho y quá sớm, nhưng chuyện đã rồi, làm sao được. ... ... ...
Vô sự bách nhật hảo, hữu sự nhất thì nan.
Câu này dùng với những người thiếu từng trải, sống thoải mái bình yên quen rồi, một khi gặp chuyện ngoài dự liệu một cách bất thình lình, sẽ luống cuống chân tay không biết phải làm sao. Tiêu Quảng Bằng chắc chắn chính là người như thế, là con trai của cổ đông lớn thứ hai Đồng Minh, bình thường tuy hơi lông bông chút, nhưng cảm giác hắn là người có bản lĩnh, có hoài bão, nói chuyện đâu ra đó lắm, chẳng qua chưa gặp thời thôi.
Nhưng trải qua chuyện Tiêu Vân Phi bị bắt, mẹ hắn cả đời ngoa ngoắt độc địa, nhưng gặp phải chuyện kiện cáo, vừa sợ vừa giận, thế là ngã bệnh nằm đó. Thêm vào cả mẹ bạn gái cũng ngã bệnh, sống chừng này tuổi lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa, không biết làm sao.
Xách hộp cơm từ Bệnh viện nhân dân số 1 Hàng Châu đi ra, hắn trốn vào một góc tường, tủi thân lặng lẽ lau đi hai hàng nước mắt, chưa bao giờ ngờ được, cuộc sống một ngày gian nan như thế. Không ngờ thói đời thay đổi nhanh như thế. Cảm giác rõ ràng nhất là, vinh diệu ngày xưa tựa như sao băng thoáng qua, trừ mấy đồ đệ thân cận của cha hắn ra, đám thân thích tới một người đến thăm hỏi cũng không có.
Mọi việc lớn nhỏ đều phải tới tay hắn, cả ngày tất bật chạy đi chạy lại, mới nhận ra những thứ mình từng có giá trị thế nào, dù có phải nghe mẹ hắn cằn nhằn, có bị cha hắn mắng mỏ cũng là một loại hạnh phúc. Lúc này hắn chẳng muốn gì cả, chỉ ao ước cuộc sống bình yên như trước.
Có điều muộn rồi, hết thảy đã muộn rồi, không còn cách nào quay đầu nữa. Vẫn phải cắn răng mà sống, lau khô nước mắt, hắn đi ra ngoài, chuẩn bị tới bệnh viện tiếp theo, mẹ Phi Phi cũng cần phải chăm sóc. Cho dù chỉ có một miếng cơm nóng, một ngụm nước nóng, nhưng giờ hắn đã hiểu, điều đó còn khiến người bệnh yên lòng hơn bỏ tiền ra thuê người chăm sóc.
Lên xe lái ra khỏi bệnh viện, tìm một quán Đạo Hương Chúc Phô, đợi suất cơm được đóng gói, hắn vội vàng tới bệnh viện tư Hoa Kiều.
Đi lên trên lầu, Tiêu Quảng Bằng thi thoảng lau má, sợ mình bất giác chảy nước mắt không hay, sợ bi thương vẫn còn lưu lại trên mặt. Đến khi xác nhận gương mặt mình bình thường, cố gắng nhớ tới hồi ức đẹp đẽ, để trông phấn chấn tinh thần hơn mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Hả? Tiêu Quảng Bằng sững người, cảnh tượng trong phòng làm hắn thiếu chút nữa đánh rơi cả cơm nước.