Chương 104: Sải bước đi từ đầu. (3)
Chương 104: Sải bước đi từ đầu. (3)
Rời thang máy, đi ra ngoài cửa đại sảnh, không khí lạnh ẩm thẩm của phương nam ùa tới, làm hai người cùng khẽ rùng mình, cơn mưa phùn đã tạnh, chỉ để lại hàng cây thêm tươi màu. Cừu Địch dựng cổ áo lên, chỉ về phía đường Bắc Môn, đó là khu vực phồn hoa nhất thị trấn, nếu muốn kiếm món ăn ngon, y đoán chừng Tạ Kỳ Phong sẽ tới đó.
Đường Anh có vẻ hơi thiếu tập trung đi theo Cừu Địch, cứ vậy đi không có mục đích gì, nói chuyện cũng ít. Giữa hai người dường như luôn có một sự ngăn cách lúng túng không sao xóa bỏ được, làm cuộc trò chuyện cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Người ở đâu? Học trường gì? Kiếm sống ở thủ đô bao năm rồi? Rõ ràng là một tuấn nam và một mỹ nữ sóng vai khiến không ít người đi qua phải quay đầu nhìn, vậy mà toàn câu hỏi đáp chán ngắt qua lại như thế.
Rốt cuộc Đường Anh vẫn trưởng thành hơn, ngừng màn hỏi đáp qua lại này, hỏi thẳng:" Cậu có thành kiến gì với tôi à?"
Cừu Địch khựng người mất một giây, hình như Quản Thiên Kiều cũng từng nói một câu như thế:" Có sao?"
" Tôi học pháp chế, nên trước giờ trong công việc tôi luôn đóng vai ác, khi các cậu ở trấn Truân Binh, tôi vẫn đóng vai ác. Thực ra khi đó tôi rất lo cho mọi người, lần đầu tiên làm cái nghề này, lại tới vùng tái ngoại xa xôi bất trắc đó, biết các cậu bị người ta đánh, tôi gặp ác mộng cả đêm, cứ như chuyện xấu đó là do tôi làm vậy ..." Đường Anh giọng buồn buồn cô muốn nói chuyện này từ lâu, đứng ở lợi ích công ty, cô không có lựa chọn nào khác:
" Chị để bụng chuyện đó sao, qua rồi đừng nhắc tới nữa, không phải tôi cố tỏ ra phóng khoáng gì đâu, mà chúng tôi phiêu bạt ở ngoài quen rồi, đối với loại chuyện này chúng tôi đều đã có chuẩn bị tâm lý. Chuyện đó chưa phải điều tệ nhất ..."
" Ừm, còn nhớ lúc vừa mới tới thủ đô, đi thuê phòng, tôi nộp 1000 đồng cho một công ty môi giới. Họ dẫn tôi đi xem hai căn nhà, cực kỳ tệ luôn, không ai có thể ở chỗ như vậy, tôi cảm thấy công ty đó làm ăn có vấn đề nên đòi lại tiền, hắn không trả. Tôi nói anh đã viết giấy nhận đặt cọc cho tôi, giấy trắng mực đen, giờ không tìm được nhà ưng ý, anh phải trả tiền. Hắn nói, cậu lấy giấy ra xem lại đi tôi viết gì ... Chị đoán xem, xảy ra chuyện gì?" Cừu Địch thay đổi đề tài:
" Bẫy hợp đồng hả?" Đường Anh gặp loại chuyện này nhiều rồi:
" Còn đê tiện hơn chị nói nhiều, tôi vừa lấy giấy ra, hắn giật lấy xé toạc luôn, tôi tức giận đấm cho hắn một phát vào mũi."
" Không xong, cậu gây họa rồi."
" Đúng thế, hắn lăn ra đường khóc lóc la lối làm tôi bị đưa tới đồn công an, biết tôi là người vùng ngoài tới, cảnh sát chỉ nhìn bằng nửa con mắt. Cuối cùng họ bảo hòa giải, tôi không còn cách nào đành nhận sai, còn bồi thường tiền thuốc men." Cừu Địch thở dài, từ khi bước vào xã hội, rất nhiều chuyện xảy ra, ép người ta phải học cách vô sỉ, phải học cách gian trá, nếu không chỉ biết khóc mà về quê thôi, cứ nghĩ mình trải đời lắm rồi, thủ đoạn lắm rồi, vậy mà lại nhận thêm một bài học nữa:
Học được rồi thì con người trở nên lọc lõi hơn, khôn khéo hơn cũng thực dụng hơn, cho nên chẳng còn quá để bụng chuyện người khác làm với mình nữa. Điều này Đường Anh cũng ít nhiều đồng cảm:" Nếu cậu hiểu vậy thì tốt rồi, có điều tôi phải cám ơn các cậu, tôi vào nghề này nhiều năm, không hiểu được nó, không biết những đồng nghiệp của mình từ đâu luôn nhận được phần trăm tới mấy vạn mấy vạn từ ủy thác của công ty. Tôi chỉ có thể nhận lương tư vấn pháp luật ít ỏi ... Không ngờ chúng ta tiếp xúc, nữ thần may mắn chiếu cố tới tôi."
" Nhưng mà với trấn Truân Binh chắc chắn không phải là may mắn gì, nghiêm khắc mà nói, Hoa Hâm cũng chẳng phải loại tử tế gì, nếu trấn Truân Binh không có Bằng Trình, bọn họ chính là Bằng Trình, thậm chí còn tệ hơn." Cừu Địch nhớ lại những ngày cuối cùng ở trấn Truân Binh, mọi thứ trở nên hỗn loạn, tuy nói thương nhân theo đuổi lợi ích là chuyện hết sức bình thường, nhưng thương nhân bây giờ đã đạt tới mức bất nhân bất nghĩa rồi:
" Hình như là thế, mà lần này cũng vậy ... Chúng ta, cũng không khác gì." Đường Anh khẽ thở dài, hiếu kỳ hỏi:" Đó có phải là nguyên nhân khiến cậu phản cảm với cái nghề này không?"
" Phản cảm cũng không có nghĩa là tôi sẽ từ chối nó, nói ra nghề nào cũng vậy thôi, ai mà muốn nhìn cái mặt thối của ông chủ rồi nai lưng ra làm kiếm tiền cho người ta? Nhưng mà phải ăn cơm chứ, cái bụng chưa giải quyết được thì chưa nói tới chuyện khác được."
" So ra thì giám đốc Tạ coi như là một ông chủ không tệ rồi."
" Ừ, miễn cưỡng." Cừu Địch trả lời rõ ràng cũng rất miễn cưỡng, nếu là trước sự kiện này, y cũng thấy như vậy, nhưng giờ đây nếu vẫn còn suy nghĩ như thế thì y ngu ngốc quá rồi:
Tạ Kỷ Phong ư, nói ra thì hắn quá tốt khi ở địa vị ông chủ mới đúng, nhưng quá kịch rồi.
Nói tới đây câu chuyện đứt đoạn, không biết tiếp tục như thế nào, Đường Anh nhận ra, hai người bọn họ rất khó đạt tới mức độ có thể giao lưu thoải mái, khi cô quay sang định nói thì nhận ra Cừu Địch đã đi trước tới mấy bước rồi, vội đuổi theo gọi:" Này, đợi tôi với, cậu chạy nhanh thế để làm gì?"
Cừu Địch quay đầu lại, cười ngượng:" Xin lỗi, tôi quen rồi, chị biết mà, nhà tôi ở trên núi."
" Đừng kiếm cớ, có phải nói chuyện với tôi cảm thấy mệt mỏi không?" Đường Anh qua lâu rồi cái tuổi thiếu nữ thẹn thò, nếu thấy có khúc mắc, cô sẽ nói ra:
" Đúng là có một chút, thực ra tôi thích cách nói chuyện với Bao Tiểu Tam, chẳng cần phải nghĩ gì cả." Cừu Địch thú nhận, tính y khá trầm, nếu không có Bao Tiểu Tam, nói không chừng cả ngày chẳng mấy khi nói cười:
" Chuyện này thì tôi tin, Bảo Lỗi cũng bị các cậu dạy hư rồi, cậu ta vốn có chút ẻo lả nhưng hiền lành lịch sự, giờ dần dần chuyển sang hướng thô lỗ, không quay đầu lại được nữa." Đường Anh trách:
" A, nếu thế thì chúng tôi đã làm một việc tốt đấy chứ, chẳng phải khiến cậu ta nam tính hơn hay sao ... Chị có điện thoại kìa." Cừu Địch nhắc:
Đường Anh nhận máy, thì ra báo tới giờ cơm rồi, cô hỏi địa chỉ, không ngờ ngẩng đầu lên một cái thấy tấm biển nhà hàng đó cách mấy chục bước chân. Vậy là cuộc đi dạo của họ kết thúc, chẳng có chút lãng mạn nào được tạo ra hết, Đường Anh chỉ biết khẽ thở dài.
Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đã chờ ở cửa, vừa mới thấy Cừu Địch, một tên kéo, một tên đẩy, xem ra đã chịu tha thứ cho y rồi, Cừu Địch giang rộng tay ôm lấy vai cả hai, dáng vẻ thân mật đó thậm chí khiến Đường Anh có chút ghen tỵ. Cô chợt nhật ra, cái mặt nạ thanh cao mà cô đeo lên, không phải chỉ đổi một bộ trang phục mà có thể thay đổi được.
Quản Thiên Kiều thời gian qua sinh hoạt thiếu điều độ, ngồi lỳ một chỗ quá nhiều, hoạt động ít đã thấy hậu quả rồi, đi chơi nửa buổi chiều, hai chàng trai vẫn còn dư sức, cô thì như mèo bệnh gục xuống bàn cơm.