Chương 103: Sải bước đi từ đầu. (2)
Chương 103: Sải bước đi từ đầu. (2)
" Đó là chuyện tất nhiên thôi, cô ta không thể tự tay bắt Quách Phi Phi, nếu không người khác không phục, huống hồ cô ta có lẽ còn nhắm tới Tiêu Vân Phi. Cho nên mới cần một công ty có tiếng trong nghề ra tay, khiến người khác phải ngậm miệng. Giờ chúng ta làm được rồi, tìm ra chứng cứ xác đáng, cảnh sát lập án điều tra ... Thành công vẫn là của các cậu, cô ta đâu tiết lộ Quách Phi Phi là thủ phạm từ đầu." Không đòi được tiền nằm ngoài dự liệu của Tạ Kỳ Phong, nhưng cho đội ngũ non trẻ này một đả kích lại phù hợp với tính toán ban đầu của hắn:
Ba chàng trai miễn cưỡng gật đầu, có thêm một nhận thức hoàn toàn mới về lòng người, có điều nhận thức này gồm chứa cả sự bất lực. Bỏ tiền ra để mua được bài học không sao, nhưng người ta dạy cho một bài học rồi vả mặt lấy tiền về lại khác.
Đường Anh tiếp tục an ủi:" Chuyện điều tra thương vụ thất bại không phải là ít, một vụ mà kiếm được tận 100 vạn không có mấy, nên biết thỏa mãn mới thấy niềm vui đi."
Cảnh Bảo Lỗi nhún vai, coi như chấp nhận số mệnh rồi, chỉ có Bảo Tiểu Tam còn mang chút hi vọng cuối cùng nhìn Cừu Địch:" Cừu Địch, không làm gì được nữa thật sao?"
" Tao làm gì được, hai bên chỉ giao ước miệng, người ta cũng có làm trái đâu." Cừu Địch lắc đầu:
Trong phòng lại rơi vào im lặng, Tạ Kỳ Phong vỗ tay mấy cái, nói:" Phấn chấn tinh thần lên, mọi chuyện nên nghĩ theo mặt tích cực, dù sao người ta đã trả cho chúng ta 100 vạn, trừ tiền thiết bị và chi phí khác, mọi người kiếm không ít ... Thêm vào công ty lớn như Khoa kỹ Đồng Minh tiến vào danh sách phục vụ của chúng ta, sẽ nâng cao danh tiếng của công ty chúng ta trong mắt người cùng nghề."
" Nói ra thì nhiệm vụ đúng là đã vượt quá kỳ vọng ban đầu rồi, thế nên đừng suy nghĩ chuyện phiền lòng nữa, mọi người dọn dẹp đồ đạc đi, mai về thủ đô. Các cậu tự an bài hành trình tiếp theo của mình, Đường Anh, cô đặt vé máy bay giúp mọi người nhé, tối nay tôi mời khách."
Tạ Kỳ Phong phất tay kết thúc lời phát biểu, lời vừa dứt Bao Tiểu Tam cúi đầu đi luôn, Cảnh Bảo Lỗi đuổi theo hỏi:" Này, cậu có gì cần dọn dẹp đâu."
" Tao đi tìm nhà vệ sinh khóc đây, mày đừng gọi tao." Bao Tiểu Tam buồn thỉu buồn thiu, số tiền kia hắn thậm chí nghĩ tiêu thế nào rồi, tích góp tiền cưới vợ đấy, chớp mắt không còn, đau lòng hơn cả mất vợ:
" Tôi cũng đi, khi nào ăn cơm hẵng gọi tôi." Cảnh Bảo Lỗi cúi đầu đi theo Bao Tiểu Tam:
Quản Thiên Kiểu lẩm bẩm:" Hai người này giỏi thật đấy, ăn cơm với nhà xí cũng có thể liên hệ được với nhau."
Đường Anh bị cô làm phì cười, Quản Thiên Kiều cô gái dễ bị chọc cười lần này chẳng cười mà lặng lẽ về phòng thu dọn đồ, Cừu Địch ngồi im tại chỗ, đầu hơi cúi.
Mặc dù chuyện này thực sự mà nói Cừu Địch chẳng làm gì sai, y đâu tác động vào được Tiêu Lăng Nhạn, nhưng thấy mọi người như thế, cứ có cảm giác mình phạm lỗi lầm lớn, trách bản thân sao lại không phát hiện ra con dấu của Quách Phi Phi sớm hơn, trách bản thân sao không lập hợp đồng chặt chẽ, lại trách bản thân đáng lẽ tự mình nên đi đối mặt với Tiêu Lăng Nhạn đòi tiền ... khi ngẩng đầu lên chỉ còn Đường Anh và Tạ Kỷ Phong nhìn mình, đứng dậy thấy đầu choang choáng, nói bị sốt, muốn mua thuốc uống rồi đi ngủ.
Trong phòng còn lại Đường Anh và Tạ Kỷ Phong, cô cáo từ rời đi.
Tạ Kỷ Phong ngồi một mình, tức thì cũng thấy hụt hẫng, dù là hắn có thể tiếp nhận kết quả này, song thất vọng không thể tránh khỏi. Không chỉ là vấn đề tiền, điều tra giống như trò chơi trí tuệ, cuộc chơi lần này, hắn không phải là người thắng, ngược lại còn bị người ta bỡn cợt.
Chẳng có việc gì để làm nữa, tâm tình cũng không vui, Cừu Địch về phòng cảm rồi chùm chăn ngủ.
Cứ ngủ một lèo tới khi có tiếng gõ cửa đánh thức, lúc mở mắt ra thì đã là 17 giờ hơn rồi, ngủ quá nhiều làm đầu óc chậm chạp, mơ màng đi ra mở cửa. Cửa mới mở ra một cái liền sững người, một giai nhân toàn thân trắng như tuyết xuất hiện mang theo mùi thơm dìu dịu của sữa tắm, mái tóc dài thướt tha cùng làn tóc cong gợn sóng óng ả, chiếc áo len trắng tinh bó lại ở phần eo, đường cong êm ái khuôn ngực phác họa hết sức sinh động, quần cũng màu trắng, cuối cùng là đôi giày bốt đỏ rực nổi bật.
Cừu Địch đờ đẫn, không ngờ câu đầu tiên lại lài:" Đến giờ ăn rồi à?"
Đường Anh cười khẽ:" Còn sớm lắm, trước khi ăn thả lỏng chút đi, đi bộ dạo không?"
Cừu Địch mời Đường Anh vào phòng, y vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh vốc lên mặt qua loa cho tỉnh táo, lau mặt bước ra, khoác áo denim lót lông lên:" Bọn họ đâu rồi?"
" Bọn họ bồi tiếp một mỹ nữ khác đi dạo phố rồi." Đường Anh thong thả đi theo sau Cừu Địch:
" Mọi người vất vả thời gian dài, nên thả lỏng rồi, à phải tối nay ăn gì thế?"
" Tổng giám đốc Tạ nói lát nữa sẽ gọi điện cho chúng ta, chuyện anh cậu không phải lo, anh ấy là nhà ẩm thực, đồ ăn nam bắc đã ăn hết rồi, mỗi khi tới một nơi, anh ấy đều có thể tìm ra được món ăn đặc sắc ở nơi đó."
" Tôi cũng đã đi rất nhiều nơi đấy, món ăn bắc nam cũng ăn nhiều lắm rồi, nhưng mà hỏi tôi ở đâu có món gì ngon thì chịu." Cừu Địch bấm thang máy, hai người đi vào, lại lần nữa thang máy chỉ có hai người, bấy giờ mới thực sự nhận ra cách trang điểm của Đường Anh hôm nay rất khác biệt, tựa như biến thành người khác, trẻ trung hơn, cũng điệu đà hơn. Đặc biệt bộ trang phục này chắc chắn không phải đồ cô mang theo khi đi làm việc, y thấy chủ yếu Đường Anh mặc bộ công sở chính thức.
Phát hiện ánh mắt Cừu Địch nhìn mình, Đường Anh đưa tay ra hỏi:" Mua ở Vũ Hán đấy, thế nào?"
" Đẹp lắm!" Cừu Địch khen:
" Oa, cậu khen hời hợt quá rồi đấy!" Đường Anh không hài lòng chút nào:
" Biết làm sao được, vì gu thẩm mỹ của tôi cũng hời hợt mà, có điều chị ăn mặc thế này đúng là rất đẹp, tự nhiên bao giờ cũng đẹp hơn là cố ý trang điểm đẹp đẽ."
" Ừm, phải thế chứ, câu này tôi thích."