Chương 102: Sải bước đi từ đầu. (1)
Chương 102: Sải bước đi từ đầu. (1)
Trong phòng im phăng phắc, tư vị cầm vàng rồi để vàng rơi không hề dễ chịu chút nào.
Cảnh Bảo Lỗi chán nản cực độ, tay chân như mất sức lực, chẳng còn tha thiết gì nữa, kể lại vắn tắt cho Cừu Địch nghe toàn bộ câu chuyện, hỏi:" Cừu Địch, thực sự không thể lấy được tiền à?"
"Ừ!" Cừu Địch nằm thẳng cẳng trên giường, mắt nhìn trần nhà lẩm bẩm:" Tôi không biết cô ta định quịt thế nào, không ngờ cô ta giở trò ở con dấu, chúng ta sơ xuất ... không là chúng ta thiếu kinh nghiệm, mấy người chúng ta, đã bao giờ thấy loại chi phiếu đó? Cô ta tính cả rồi, chúng ta mà không tra ra, người ta không cần trả tiền, chúng ta tra ra, con dấu Quách Phi Phi ở đó, có ký cũng không thanh toán được ... chúng ta bị chơi ngay từ ở sân bay đó rồi."
Cảnh Bảo Lỗi ngồi bật dậy:" Vậy ý cậu là Tiêu Lăng Nhạn biết Quách Phi Phi có vấn đề?"
" Chẳng phải tôi nói rồi sao? Nếu thủ phạm là Quách Phi Phi thì cô ta là đồ ngốc ... Cậu nghĩ cô ta có phải loại ngu ngốc không, chẳng qua là không kiếm được cơ hội, được chứng cứ nên mới mượn tay chúng ta thôi." Cừu Địch giờ mới nhìn thấu tất cả, tiếc là đã chậm một bước:" Đến tận ngày chúng ta phát hiện ra Quách Phi Phi, tôi nhìn biểu hiện khác thường của cô ta mới đoán ra phần nào, khi đó muộn mất rồi."
Có vẻ là thế, Bao Tiểu Tam rùng mình:" Mày nói là cô ta mượn cả tay chúng ta hại chú mình á?"
" Đúng, rốt cuộc mày thông minh ra rồi đấy." Cừu Địch gật đầu:
Thông minh ra càng ấm ức, bị người ta tính kế rồi, lần này bọn họ được bài học đau đớn, lấy được tiền của nhà giàu thật không phải dễ dàng. Cảnh Bảo Lỗi toàn thân thoát lực:" Cô bỏ 100 vạn cho hợp đồng này quá đáng giá ... Nếu ép được chú cô ta nhường ra bản quyền, vậy thì còn lãi lớn, hơn nữa với tình thế bây giờ, ông ta không thể không nhường ra. Nếu kiên trì đem tình tiết vụ án công bố, ra tòa, Tiêu Vân Phi nhà tan cửa nát vì bồi thường. Dù thế nào cô ta cũng chỉ có lãi."
Bao Tiểu Tam đơn thuần không tiếp nhận được chuyện này, hắn còn nghĩ Tiêu Lăng Nhạn ở phe yếu thế, bị đám thân thích ức hiếp, lần trước làm loạn một phen khiến Tiêu Lăng Nhạn gặp rắc rối, hắn còn áy náy.
" Con mẹ mày, tất cả tại mày!" Bao Tiểu Tam lần nữa nổi khùng lao vào Cừu Địch:" Mày biết tao không chịu được cám dỗ còn khảo nghiệm tao."
" Tam Nhi, thằng chó, tao nói mày cũng có nghe đâu."
Cừu Địch cũng tức lắm chứ, y cũng mật tiền, xót tới chảy máu trong tim đây, cũng muốn kiếm chỗ phát tiết, không nhịn nữa đỡ nắm đấm của Bao Tiểu Tam, gạt chân hắn ngã xuống giường. Bao Tiểu Tam không học võ như Cừu Địch, chứ nói về kiểu đánh nhau đường phố à, hắn chẳng sợ, dứt khoát không cho Cừu Địch tách người giữ khoảng cách ra đòn, bám lấy y vật lộn.
Uỳnh! Một cái, cả hai lăn xuống đất!"
Rầm! Rầm! Rầm! Có người đập cửa rất mạnh, tiếp đó là giọng Quản Thiên Kiều:" Làm gì vậy, đang đánh nhau à? ... Giám đốc Tạ đang đợi các anh đấy!"
Cừu Địch và Ba Tiểu Tam buông ra, nhìn nhau một cái hừ mạnh, ba người chán nản ra khỏi phòng, Quản Thiên Kiều mặc chiếc áo thun trùm đầu đứng dựa bên cửa phòng Tạ Kỳ Phong, nhìn ba anh chàng quần áo xộc xệch nối nhau đi ra thì phì cười:" Ái chà, không kiếm được tiền nên phát tiết lên nhau đấy phải không?"
" Cô bớt lải nhải đi, cẩn thận tôi phát tiết lên cô đấy." Cừu Địch cố tình làm bộ mặt hung dữ dọa Quản Thiên Kiều:
Quản Thiên Kiều tay che miệng sợ hãi, nhưng tay kia nhân lúc Cừu Địch không đề phòng nhéo hông y, còn xoắn thật mạnh, Cừu Địch vừa kêu lên là cô nhanh như cắt chạy đi, nấp sau lưng Đường Anh.
" Á úi ..." Cừu Địch xuýt xoa, một cú nhéo này còn đau bằng mấy bị Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi đấm đá khi nãy:
Bao Tiểu Tam vui lắm, ôm bụng cười khoa chương:" Có kẻ khó chịu, tao thoải mái hơn nhiều rồi."
" Đáng đời lắm!" Cảnh Bảo Lỗi chẳng bênh:
Xem ra mất lòng quần chúng rồi, Cừu Địch chẳng biết đi đâu mà kêu, oan ức nói:" Mọi người thật là, tôi chỉ đoán thôi chứ, Tiêu Lăng Nhạn gia sản lớn như thế, làm sao ngờ cô ta lại quịt tiền chứ ... Nếu tôi nói trước mà cô ta sảng khoái thanh toán tiền, mọi người nói tôi hẹp hòi, tâm tư u ám đúng không? Nếu cô ta không trả thì mắng tôi mồm quạ ... Nên tôi không nói gì, tôi cũng thất vọng mà."
" Mọi người vào ngồi đi." Tạ Kỷ Phong đi ra gọi, không ai dám ồn ào nữa, hắn thở dài:" ... Chuyện khả năng chỉ đành như thế, dựa theo hợp đồng công khai, chúng ta không thể nói được gì, tiền đã thanh toán, báo cáo đã ký tên, hợp đồng vậy là kết thúc ... Còn về phần người ta có trả thêm 100 vạn khác hay không, chuẩn xác mà nói, người ta đã ký tên vào chi phiếu rồi, cho nên chúng ta chẳng thể nói gì. Mọi người có ý kiến khác không?"
" Cánh tay sao vật lại đùi, hay dở gì cũng kiếm được 100 vạn rồi, bỏ đi, làm nghề này các anh còn gặp chuyện ấm ức hơn thế." Quản Thiên Kiều an ủi mấy chàng trai, tiếc thì tiếc chứ làm gì được, cô làm việc này chuyện như thế cũng trải qua rồi:
" Thực ra cũng không cần ấm ức, khi mới tới trấn Lâm Hải, chúng ta còn chẳng dám mơ kiếm được 100 vạn mà, hôm nay mới 28 ngày thôi, vậy là vượt ngoài dự liệu rồi." Đường Anh cũng ôn tồn vỗ về:
" Nhưng mà sao tôi vẫn thấy bực lắm." Bao Tiểu Tam không sao bình thường lại được:
" Cô tổng giám đốc đó hẹp hòi hơn chúng ta tưởng tượng, chuyện chúng ta nửa đêm nhảy vào nhà người ta, người ta vấn để bụng nên báo thù." Cảnh Bảo Lỗi chẳng có tí sức sống nào, dù sao hắn đối diện trực tiếp với Tiêu Lăng Nhạn, đi từ thiên đường xuống địa ngục, cảm xúc mạnh hơn người khác:
" Khả năng là có loại tâm thái đó, nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy đâu." Tạ Kỳ Phong tìm cách khác khích lệ:" Không phải tất cả người có tiền đều hẹp hòi cố chấp, vì sao bọn họ trở thành người có tiền, vì họ toan tính nhiều hơn người bình thường ... Tính đi tính lại, chúng ta hoàn thành được ủy thác, kiếm được 100 vạn, đừng quên, ngoài tiền chúng ta còn kiếm được danh tiếng, đây là sự quảng cáo tốt đấy."
" Cô ta chẳng qua chỉ lợi dụng chúng ta để trừ Quách Phi Phi!" Cảnh Bảo Lỗi uể oải, cái cảm giác bị người ta lợi dụng thật khó chịu, đến chút cạm giác thành tựu cũng đi người ta tước mất, bản thân cuối cùng chỉ là quân cờ cho người ta: