Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 101: Bất Nhân Dễ Làm Giàu. (4)

Chương 101: Bất nhân dễ làm giàu. (4) Chương 101: Bất nhân dễ làm giàu. (4)

Chi phiếu không đổi được ra tiền!

Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đã đặt tay lên nắm đấm cửa rồi lại nghe một câu như thế, không khác gì sấm sét bổ trúng đầu, rơi từ thiên đường xuống thẳng địa ngục.

" Hả? Sao lại như thế?" Bao Tiểu Tam loạng choạng quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Nhạn, chứ như trúng một đòn mạnh:

" Chuyện là như thế này, trước nay luôn do Quách Phi Phi chịu trách nhiệm chi tiêu thường ngày của tôi, cho nên mỗi tờ chi phiếu phải có con dấu của cô ta mới có hiệu lực, chi phiếu của các vị đóng dấu của cô ta. Nhưng mà bây giờ cô ta đã xảy ra chuyện, nên con dấu của cô ta đã bị ngừng sử dụng." Tiêu Lăng Nhạn rõ ràng đang trêu đùa người ta, vờ vịt hỏi:" Trợ lý Ngô, con dấu đó còn dùng được không nhỉ?"

" Đương nhiên là không dùng được." Ngô Hiểu Tuyền mặt mày nghiêm túc đáp:

" Ồ, vậy đấy, hợp đồng đã hoàn thành, ký tên vào chi phiếu đã ký, hai vị đi thong thả nhé." Tiêu Lăng Nhạn cười khẽ, tỏ rõ thái độ không giúp được gì thêm, tôi ký tên như giao ước, còn có đổi được ra tiền hay không thì ngoài phạm vi giao ước:

" Giám đốc Tiêu, cô làm thế quá đáng rồi đấy." Cảnh Bảo Lỗi cố kìm nén cơn giận nói, hắn không ngốc, biết nãy giờ mình bị chơi đùa như khỉ, không chỉ là quịt nợ, còn cả xúc phạm nhân phẩm của người ta:

" Không thể chơi như thế được, cô chơi chúng tôi đấy à?" Bao Tiểu Tam siết chặt nắm đấm:

" Đó là do các anh không đúng, tôi nghiêm túc thực hiện theo giao ước, còn nhắc các anh mấy lần, sao tôi ký tên đúng ý muốn các anh, tôi lại thành quá đáng? Hay là muốn tôi truy cứu mấy chuyện quá đáng của các anh? Về nói với người còn lại, báo y biến cho nhanh đi, nếu không tôi không nhịn được truy cứu chuyện y tự ý đột nhập nhà riêng, cho y vào đó ăn cơm nhà nước mấy năm đấy." Tiêu Lăng Nhạn hời hợt nói một câu, phất tay như đuổi rồi, cúi đầu xuống xem tài liệu, không thèm để ý nữa:

" Cô, cô ... cái con mẹ ..." Bao Tiểu Tam gầm to, cơn cuồng nộ bùng lên, hắn định xông tới nhưng Cảnh Bảo Lỗi đã có đề phòng trước rồi, bịt ngay lấy miệng hắn, tay kia bám lấy người, hai chân cũng quắp vào người Bao Tiểu Tam, mặc Bao Tiểu Tam vùng vẫy thế nào cũng không thoát: "Ư ... Ư ..."

" Tam Nhi, nghe tôi, nghe tôi đã, tức giận không ích gì, chỉ làm tình hình xấu thêm thôi ... chúng ta ra khỏi đây trước ..." Cảnh Bảo Lỗi liều mạng giữ lấy Bao Tiểu Tam, không cho hắn làm càn:

Tiêu Lăng Nhạn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai hước như xem biểu diễn hề. Ngô Hiểu Tuyên thì không thể đứng im nhìn, cảnh cáo:" Hai vị nếu không yên lặng rời khỏi đây, tôi sẽ phải gọi bảo an đấy."

" Tam Nhi, đi đã, chúng ta đi đã. , chuyện khác tính sau" Vất vả lắm Cảnh Bảo Lỗi mới vừa khuyên vừa kéo được Bao Tiểu Tam ra khỏi phòng, vào thang máy, bấy giờ Ngô Hiểu Tuyền mới quay về:

Khi bọn họ xuống dưới thì có năm sáu bảo an đứng ở đại sảnh chờ sẵn, ánh mắt bất thiện, lúc này ngay cả Bao Tiểu Tam cũng không dám manh động, theo Cảnh Bảo Lỗi ra ngoài. Đến khi quay đầu lại nhìn tòa nhà Khoa kỹ Đồng Minh cao sừng sững, đời này e rằng họ khó có cơ hội tiến vào lần nữa.

" A, aaa, a ..." Bao Tiểu Tam điên cuồng la hét, đấm đá lung tung vào không khí phát tiết uất hận trong lòng:

" Đi thôi, hết hi vọng rồi, người ta không định trả tiền." Cảnh Bảo Lỗi dù uất ức tới tận cùng, vẫn khuyên nhủ Bao Tiểu Tam, sợ hắn nhất thời không kìm chế được làm ra chuyện không thể vãn hồi:

Bao Tiểu Tam mặt đỏ như gà chọi, thở hồng hồng, hung hăng hét lên:" Tức chết đi, lúc đấy mày không giữ, tam đấm nát mặt con đĩ đó."

" Rồi cha mẹ cậu, các chị em của cậu đem tích góp cả đời ra bồi thường à?" Chơi với nhau lâu rồi, Cảnh Bảo Lỗi cũng biết điểm yếu của Bao Tiểu Tam, chỉ nói một câu đơn giản:

Chính câu nói đó đánh gãy xương sống Bao Tiểu Tam, lưng hắn thõng xuống, thất thểu bỏ đi.

Hai người đi vài bước lại nghỉ, nghỉ rồi lại đi, đi rồi lại nghỉ, sức lực tinh thần toàn thân cạn kiệt theo tờ chi phiếu không thể đổi ra tiền kia.

Về tới khách sạn Chiêu Thương, hai người như cái xác không hồn lên phòng, cửa mở ra, vừa nhìn thấy Cừu Địch, bọn họ thoáng cái từ xác chết biến lại thành người, toàn thân tràn trề sức mạnh.

"Cừu Địch ... Cậu, cậu ... bảo sao hôm nay cậu không đi cùng, cậu đoán trước rồi chứ gì?" Cảnh Bảo Lỗi đột nhiên nghĩ ra một khả năng, người lảo đảo, về nhà rồi, không cần kiềm chế nữa, máu nhất thời chạy lên đầu hơi nhiều, hoa mắt như muốn xỉu:

" Mày đã biết là không đổi thành tiền được còn muốn bọn tao đi bêu mặt à?" Bao Tiểu Tam gầm lên, mắt long sòng sọc:

" Chuyện này ... các cậu nghe tôi nói!" Cừu Địch bị hai người bạn sấn sổ tới trước mặt rối rít nói:

" Khốn nạn!" Cảnh Bảo Lỗi không ngờ là người mở màn đầu tiên, không đợi Cừu Địch giải thích đã tung chân đá:

" Tức chết mất, tao bóp chết thằng chó nhà mày." Bao Tiểu Tam siết cổ Cừu Địch:

Hai người rốt cuộc kiếm được chỗ phát tiết rồi, ấn Cừu Địch xuống đấm đá một trận, Cừu Địch không chống trả, chỉ đưa tay ôm đầu chạy vào trong phòng quỳ xuống giường chịu đòn. Bao Tiểu Tam đánh một hồi, thở hổn hển mồ hôi toát ra rồi vẫn thấy Cừu Địch trơ như đá, nghiến răng:" Cừu Địch, mày tưởng tao không làm gì được mày à? Bảo Đản, tụt quần nó ra, tao cho nó nổi tiếng toàn quốc."

Lúc này Cừu Địch mới cuống lên, vùng vẫy đẩy Cảnh Bảo Lỗi ra, lăn từ trên giường xuống, hai tay đưa về phía trước ngăn cản:" Đợi đã, đủ rồi đủ rồi, phát tiết một chút là được rồi, người ta không trả tiền chứ có phải tôi không trả tiền đâu."

Lời giải thích này rõ ràng chưa đủ, Cảnh Bảo Lỗi vốn hiền lành, hôm nay cũng muốn không kiềm chế được:" Cậu đã biết sao không nhắc sớm?"

" Dù tôi nói cô ta tám phần không trả tiền đâu, các cậu có nghe không ... Lại bảo tôi khiến các cậu cụt hứng, tôi có nói thì các cậu vẫn đi không thấy tận mắt không chịu từ bỏ đúng không?" Cừu Địch cũng oan lắm, y đoán ra được chuyện đòi tiền này không dễ dàng nhưng không phải hoàn toàn không có hi vọng gì, nói ra ít nhất Bao Tiểu Tam sẽ không chịu tin, dù thế nào hắn vẫn đi, kết cục không đổi:" Tôi nói trước cũng không được, các cậu phải mang tâm thái không biết gì, vui vẻ đi lấy tiền, có khi còn được, cô ta biết các cậu đã đề phòng sẽ trở mặt càng nhanh. Tại sao tôi không đi à? Cô ta lại ghét tôi như thế, tôi mà đi chuyện có tám phần không thành sẽ thành chắc mười phần!"

Hai người kia nghe Cừu Địch giải thích thì ngồi bịch xuống, lần nữa hồn phách như bay mất, Bao Tiểu Tam rên rỉ, mẹ nó đúng là bọn bất nhân dễ giàu.
Bình Luận (0)
Comment