Chương 100: Bất nhân dễ làm giàu. (3)
Chương 100: Bất nhân dễ làm giàu. (3)
Trong văn phòng, tân trợ lý Ngô Hiểu Tuyền đứng trước bàn tổng giám đốc báo cáo công tác.
" Sáng hôm nay tôi nhận được điện thoại của Tổng đội trưởng Dương bên điều tra kinh tế, giám đốc Tiêu ... À không, Tiêu Vân Phi đã khai nhận dùng thủ đoạn phi pháp đưa kỹ thuật của Đồng Minh ra ngoài. Theo lời tổng đội trưởng Dương nói, trong quá trình thẩm vấn, Tiêu Vân Phi tỏ ra rất cứng rắn, ông ta nói những thứ đó ông ta đáng được hưởng, bao năm qua công ty có lỗi với ông ta, không phải ông ta có lỗi với công ty, ông ta chỉ muốn lấy về thứ thuộc về mình ..."
"Về chuyện này tổng đội trưởng Dương kiến nghị, không nên đưa ra tòa mà nên hiệp thương để giải quyết, nếu dùng tới luật chống cạnh tranh không chính đáng ra để khởi tố, vụ án sẽ kéo dài rất lâu. Tôi nghe nói đám đồ đệ của Tiêu Vân Phi đang chạy khắp nơi lo lót quan hệ để bảo lãnh ông ta ra ngoài chờ xét xử ..."
Tiêu Lăng Nhạn chẳng buồn nhướng mắt lên:" Tôi biết rồi, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian thôi, còn chuyện gì nữa không?"
" Còn nữa ạ, những trang thiết bị thông tin đã được người của công ty Cáp Mạn phái tới thu hồi." Ngô Hiểu Tuyền nói thêm:
" Ừ, buổi chiều cô lên thành phố một chuyến, liên hệ với luật sư Lý để anh ta đưa ra phương án ... Còn nữa, đặt hai vé máy bay, ngày mai tới Vũ Hán. Tôi và cô cùng tới gặp công ty Bảo Đảo, muốn kiện cáo cũng không phải là chuyện hay, vậy thì kéo bọn họ vào cái đã." Tiêu Lăng Nhạn nói thoải mái, dù sao bây giờ cô đứng ở vị trí có lợi rồi, dù có bỏ đi việc truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ riêng việc bồi thường dân sự lớn đã có thể hủy diệt cái công ty vừa mới khởi đầu đó:
Ngô Hiểu Tuyền giật mình đánh thót, tựa hồ bị lời nói lạnh lùng của tổng giám đốc Tiêu làm sợ hãi, phản ứng chậm chạp.
" Còn có chuyện gì à?" Tiêu Lăng Nhạn ngẩng đầu nhìn Ngô Hiểu Tuyền đứng đực mặt ra đó không đáp lời mình, so với trợ lý cũ thì thua kém thấy rõ:
Ngô Hiểu Tuyền vội lấy lại tinh thần nói:" Dạ, có người của công ty Cáp Mạn tới, đợi tổng giám đốc ở nãy giờ, muốn gặp ạ."
" Ha ha, tôi quên mất họ, mời vào đi." Tiêu Lăng Nhạn xoay ghế tựa một vòng, sắp đối diện với mấy tên đó, tâm trạng rất tốt, rất trông đợi:
Ngô Hiểu Tuyền cáo lui, không lâu sau quay về dẫn theo Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi xuất hiện trước mặt Tiêu Lăng Nhạn, hai người họ đợi ở gian ngoài rất lâu rồi.
" Hai vị, xin lỗi, công việc quá bận rộn, sơ xuất mọi người rồi." Tiêu Lăng Nhạn khách khí nói, thái độ thì hoàn toàn là người ngồi trên cao nhìn xuống:
" Không sao, không sao, chúng tôi không bận." Bao Tiểu Tam hạ mình lấy lòng:
" Vâng, không sao hết, cô đừng khách khí." Cảnh Bảo Lỗi cười nịnh:
" Cám ơn hai vị thông cảm." Tiêu Lăng Nhạn ngồi yên tại chỗ, không hề có ý đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa, chỉ có hai người này tới làm cô có chút thất vọng, ngẩn người mất một giây mới tiếp tục nói:" Hai vị, nếu nói không sao thì tôi phải cáo từ đây, buổi chiều tôi lên thành phố, có vài việc cần phải giải quyết, công ty đang lúc nhiều việc bộn bề."
" Không không không, có chuyện, chúng tôi ..." Cảnh Bảo Lỗi vội vàng đi tới trước bàn làm việc, đưa tới một bản báo cáo, đây là báo cáo điều tra thương vụ cuối cùng. Đường Anh không có nhà, báo cáo này do Tạ Kỷ Phong đích thân làm.
Tiêu Lăng Nhạn nhận lấy, thuận tay lật qua vài trang, tốc độ rất nhanh, rõ là chẳng coi trọng:" Tốt lắm, viết rất hay, làm rất tốt, thay tôi cám ơn giám đốc Tạ nhé."
" Vậy thì tốt ạ, cô đừng khách khí." Cảnh Bảo Lỗi cẩn thận nói:
" Tiếp theo thì ..." Tiêu Lăng Nhạn tựa hồ không hiểu quy trình lắm:
" Cô cứ ký tên là được, coi như chúng tôi đã kết thúc quá trình điều tra." Cảnh Bảo Lỗi nhắc:
Tiêu Lăng Nhạn vỗ vỗ trán, tựa như bấy giờ mới hiểu ra:" À, đúng, như vậy là đã hoàn thành hợp đồng điều tra thương vụ của chúng ta, đúng không?"
" Đúng ạ." Cảnh Bảo Lỗi hồi hộp chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là hoàn thành:
Bao Tiểu Tam không bỏ lỡ cơ hội lấy ra tờ chi phiếu chưa ký tên, đặt lên bàn đẩy tới, cười lấy lòng:" Còn cả cái này nữa, cô đừng quên ký."
" À cái này sao, tôi nhớ ra rồi, dựa theo giao ước của chúng ta ..." Tiêu Lăng Nhan cầm chi phiếu lên xem lướt qua, cứ như coi đó là vài đồng tiền lẻ không đáng nhắc tới vậy, thuận tay lấy bút ký tên, khi đặt bút xuống chuẩn bị ký rồi lại ngẩng đầu lên, tựa hồ cảnh giác điều gì đó, không ký vội mà hỏi:" Giao ước của chúng ta là gì nhỉ? Các anh con nhớ không?"
" Vâng, giao ước là chúng tôi tìm ra kẻ tiết lộ bí mật, cô ký tên vào chi phiếu, tiền hợp đồng đã thanh toán rồi, đây là khoản khác." Cảnh Bảo Lỗi thấy một trăm vạn sắp vào tay, hồi hộp tới mức giọng cũng hơi run:
Vừa thấy Tiêu Lăng Nhạc có vẻ do dự, Bao Tiểu Tam đã cuống lên:" Giám đốc Tiêu, chính cô nói đấy nhé, cô không thể nuốt lời."
" Sao có thể nuốt lời chứ, các anh đã làm việc của mình, vậy tôi phải ký tên vào tờ chi phiếu này, đúng không?" Tiêu Lăng Nhạn hỏi, giống như chứng minh sự hào sảng của mình:
" Đúng!" Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc:
" Ồ, vậy thì đúng rồi, tôi tất nhiên phải ký chứ." Tiêu Lăng Nhạn vừa nói vừa ký tên xoèn xoẹt lên báo cáo, tiếp tục lấy chi phiếu ký tên vào đẩy về phía trước: " Của các anh đây!"
Thành công rồi! Tiền về rồi! Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam chỉ muốn ôm nhau nhảy cẫng lên, cầm tiền vào trong tay rồi vẫn có chút không chân thật, không dám tin chuyện thuận lợi như thế, hai khoản tiền 100 vạn, bọn họ được chia phân nửa, lại chia bốn, mỗi người 25 vạn, bỏ đi chi phí, thắng lớn rồi, bằng mấy năm đi làm. Nhận xong liền cáo từ, như thể sợ người ta đòi lại.
" Này, chờ chút đã." Tiêu Lăng Nhạn cố ý đợi hai người ra tới cửa rồi mới lên tiếng ngăn cản, hai người quay đầu, cô nghiêm túc nói: " Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ ra một việc, tờ chi phiếu này rất có khả năng không đổi ra tiền được đâu."