Chương 119: Trộm cắp và lừa gạt. (2)
Chương 119: Trộm cắp và lừa gạt. (2)
Điện thoại báo có tin nhắn, Dạ Thập Tam Lang trả lời rất nhanh: Ít nhất 1500.
Tần Hoài Diễm Cơ cứng rắn: Tối đa thêm 150.
Ba chàng trai đồng loạt giơ ngón cái, đúng là gương mặt thiên sứ, linh hồn ác quỷ mà, bọn họ không phải là người bị mặc cả mà còn muốn vỗ bàn.
Dạ Thập Tam Lang trả lời rất đau khổ: Đừng bóc lột người nghèo thế chứ, tháng này thằng em đây còn chưa làm được vụ nào, 1200 nhé, đại tỷ ơi, đây là giá thấp nhất rồi.
Tần Hoài Diễm Cơ thương tình: Thế thì lấy số 888 cho may mắn đi, chị đây tháng này cũng lỗ vốn, không thì đi tìm người khác đây.
Dạ Thập Tam Lang gửi liền ba biểu tượng khóc to: Được rồi, chị đã nói thế, đàn em đây đành nghe thôi.
Gương mặt đang ngái ngủ của Quản Thiên Kiều tươi tắn hẳn, y như bà nội chợ đi mua rau vui vẻ vì tiết kiệm được vài đồng, cười tới híp cả mắt lại. Bàn xong vụ làm ăn này, còn kèm theo điều kiện, phải xác nhận rồi mới trả tiền, Dạ Thập Tam Lang chắc phải đổi thành Dạ Thập Tam Khóc, gửi có cô một đống biểu tượng khóc thất thanh kéo dài dằng dặc, tủi hờn đồng ý.
Bọn họ ăn xong thì tin tức cũng truyền tới.
Chủ xe: Lý Duy Khánh, văn phòng Luật sư Duy Phương thành phố Hàng Châu. Xe là chiếc Mazda thương vụ, đối phương còn gửi cả ảnh xe tới, chính là hồ sơ đăng ký xe của chiếc xe đó, tức là bọn họ có thêm đống tư liệu cá nhân khác thôi. Ba chàng trai lần nữa giơ ngón cái với Quản Thiên Kiều.
" Thế này đã là cái gì, thông tin về nhà cửa, tài sản cố định, bảo hiểm, đầu tư chứng khoán, thậm chí số dư trong tài khoản, tôi đã nói rồi mà, muốn là tra ra." Quản Thiên Kiều vuốt tóc kiêu kỳ:
Dễ thật đấy, Cảnh Bảo Lỗi xem những thông tin này là người thiếu tự nhiên nhất, thậm chí có chút bất mãn:" Còn có chút an toàn thông tin cá nhân nào nữa không?"
" Mày nghèo rớt ra, ai thèm tra mày làm quái gì mà sợ." Bao Tiểu Tam chọc một câu:
Thế là hai tên đó lại cãi nhau, cơ mà chẳng cãi ra được cái gì, Cừu Địch không tham gia, với người nghèo mà nói, lo lắng về an toàn thông tin là dư thừa, thời buổi này chẳng còn cái gì an toàn hơn được đóng dấu "nghèo" lên mặt.
Lừa đảo à, bọn đó anh khinh!
Trên đường về phòng, hai tên kia vẫn nhí nháu, Quản Thiên Kiều đi bên cạnh Cừu Địch, thấy y cứ nhíu mày mãi, lấy ngón tay chọc nhẹ vào hông:" Này, lại làm sao thế? Có tin tức xác nhận rồi mà."
Cừu Địch lắc đầu:" Đừng vội ... Chúng ta về phòng nói tiếp."
Mọi người vào thang máy, như một thói quen, cả đám tụ tập trong phòng Quản Thiên Kiều, đóng cửa lại, sắc mặt Cừu Địch khá nghiêm trọng:" Vừa rồi tôi nghĩ, Thiên Kiều vô tình nhắc nhở tôi, nếu như lấy được thông tin cá nhân dễ như thế, vậy thì Tiêu Kính Khoan chẳng phải cũng sẽ nhanh chóng tìm thấy chúng ta? Chúng ta thuê trọ đều dùng CMT thật, nếu thông tin thuê phòng mà chúng có thể lộ ra thì sao?"
" Không phải Thiên Kiều nói rồi à, hắn đã tìm tới dân chuyên nghiệp, còn là loại có trình độ nhất định mới phát hiện máy nghe trộm của cô ấy. Nếu chẳng may hắn muốn chơi tới cùng với chúng thì phiền mất."
" Cảnh giác lắm, có tiền bộ." Quản Thiên Kiều khen một câu, bọn họ vì thuê khách sạn chính quy chút để chuyện tùy tiện có người tới phòng không xảy ra nữa, nhưng vì thế đồng thời dùng CMT thật, cô bảo những người khác đưa di động ra:" Nếu Tiêu Kính Khoan thông qua dân trong nghề tìm chúng ta, cách trực tiếp nhất là từ di động, với túi tiền của hắn, làm loại chuyện này dễ như trở bàn tay."
" Chắc không, chúng ta đánh bọn chúng như con rồi mà còn dám mò tới à?" Bao Tiểu Tam không coi ra gì:" Đến lần nào, chúng ta đánh lần đó."
" Sai, hắn chắc chắn sẽ tới, chúng ta chụp trộm được hắn bao nuôi tình nhân, loại chuyện này bất kể cậu nói thế nào hắn không tin là chúng ta đã đưa hết ảnh cho hắn đâu." Cảnh Bảo Lỗi chưa gì đã lo rồi, còn đi ra cửa sổ nhìn ngó:
Bao Tiểu Tam chửi Tiêu Kính Khoan, sau đó lẩm bẩm:" Đúng là chưa đưa hết, tôi còn giữ một bản, sao đưa hắn hết được, ai mà yên tâm."
Quản Thiên Kiều bật cười, loại chuyện này là thế chẳng ai tin ai:" Chúng ta không cần dùng để uy hiếp hắn, cũng không thể đưa toàn bộ ảnh khiến hắn không cần lo lắng ... Lấy di động ra mau, rút hết sim ra ... Bảo Lỗi, nhìn cái gì, đối phương tới thì chúng ta cũng có biết ai với ai đâu, chẳng lẽ đợi chúng ngốc như lần trước hùng hổ kéo cả đám tới à?"
" Khoan đã, làm thế không hay, chúng ta có xóa dấu vết, hắn vẫn tìm chúng ta bằng cách này hay cách khác. Thiên Kiều cũng nói rồi đấy, chúng ta đã lộ mặt, còn kẻ tìm chúng ta là ai thì chúng ta lại không biết, sớm muộn gì cũng bị thua thiệt ... lại đây, chúng không tìm chúng ta thì thôi, dám tới cho bọn chúng ..." Cừu Địch ngoắc ngón tay gọi tất cả lại chụm đầu bàn bạc, y không thấy sợ, thậm chí có chút mong đợi, hưng phấn:
Kết quả thảo luận không rõ thế nào, chỉ có một điều chắc chắn, cả đám lại vội vàng dọn dẹp hành lý, mới 8 giờ 7 phút thôi, lại thêm một lần nữa phải rời khách sạn ...
8 giờ 40 phút, ở gần cầu lớn bắc qua sông.
9 giờ 30 phút, ở trung tâm thương mại Hàng Châu.
10 giờ 20 phút, gần cao tốc G202.
Tiêu Kính Khoan xem thông tin liên tục gửi đến, đúng như Cừu Địch lo ngại, hôm qua hắn đã nghe kiến nghị của Các Thiết Đầu, nếu như đối phương chơi trò gián điệp, vì sao không chơi trò phản gián? Muốn thế thì trước tiên phải biết thông tin về người đang nhắm vào mình đã. Tiền bạc với Tiêu Kính Khoan không phải vấn đề lớn, hắn rút ngay ra 3000 đồng cho Các Thiết Đầu, muốn thông tin về mấy người kia, khi mấy tên đó còn ở Đồng Minh, hắn có lưu số điện thoại. Các Thiết Đầu đảm bảo, chỉ cần đối phương mở máy là truy ra được vị trí.
Suốt từ hôm qua tới giờ Tiêu Kính Khoan như có gai ở mông, ngồi đâu cũng không yên lòng, bị người khác nhất là kẻ thù biết hắn nuôi tình nhân bên ngoài có khác gì hắn đeo biển "tôi có vợ bé" treo trước ngực đâu ... Hắn thực sự sợ đám người kia chó cùng rứt dậu, đem chuyện đó tung hê ra, khi đó thì không biết hậu quả thành thế nào.
Người có tiền có thể vứt đạo đức đi, nhưng mà danh tiếng phải giữ.