Chương 120: Trộm cắp và lừa gạt. (3)
Chương 120: Trộm cắp và lừa gạt. (3)
Khoảng 10 giờ sáng, bụng Tiêu Kính Khoan đã cồn cao, lái xe tới cửa hiệu của Các Thiết Đầu phía sau trung tâm vi tính. Tên đó chẳng biết làm gì, toàn thân mùi mốc như chuột ở dưới hang mò lên, Tiêu Kính Khoan bình thường không tiếp xúc loại người này, giờ nóng ruột hỏi:" Thế này là sao?"
" Sao là làm sao?" Các Thiết Đầu bị hỏi tới hồ đồ:
" Ý tôi nói về tin tức anh cung cấp cho tôi ấy, đám người đó muốn làm gì vậy?" Tiêu Kính Khoan đưa điện thoại ra:
" Làm gì thì tôi không cung cấp được, tôi chỉ cung cấp được bọn họ ở đâu thôi." Tin là do mình gửi, Các Thiết Đầu xem làm cái gì, tên này tưởng dựa vào đúng cái số điện thoại hắn cung cấp là tìm ra mọi thứ của người ta à? Nói chuyện với đám mù công nghệ mệt mỏi thế đấy. Cơ mà người ta bỏ tiền, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích, giám sát số di động chỉ biết được vị trí thời gian thực, người ta làm gì tôi không biết, tất nhiên anh muốn làm gì tôi cũng không can thiệp:
" Rốt cuộc đám người này làm cái gì, dạo chơi à, tôi không tin!" Tiêu Kính Khoan đã căng thẳng thần kinh tới mức nghi thần nghi quỷ rồi, theo hắn thấy đám này phải về Lâm Hải, làm mấy chuyện lén lút chứ, nhưng người ta không về, hắn càng bất an hơn:
" Để tôi hỏi xem sao ..." Các Thiết Đầu gọi cú điện thoại, không bao lâu sau báo vị trí mới:" Bọn họ tới gà tàu cao tốc rồi!"
" Ga tàu cao tốc sao? Chẳng lẽ chúng muốn đi?" Tiêu Kính Khoan nghi hoặc:
" Hẳn là thế, nếu không tới ga tàu làm gì, ở đó có cái gì để chơi đâu." Các Thiết Đầu thuận miệng đáp, hơi bực, hắn không muốn dính vào chuyện này làm gì:
" Đi nào, theo tôi một chuyến, ngàn vạn lần không để bọn chúng đi."
Thế là Tiêu Kính Khoan nắm tay Thiết Các Đầu lôi đi xềnh xệch, đích thân lái xe chở người, lại gọi mấy người từ công ty bảo an Từ Phương mà mình quen biết, mười người đi hai chiếc xe. Di động của đám bảo an được truyền tới hình ảnh giám sát do Đồng Minh cung cấp, tới thẳng ga tàu cao tốc.
Tiêu Kính Khoan ra lệnh, nếu đám người đó ở ga tàu cao tốc, nhất định tìm được cho tôi, tìm được rồi thì bằng mọi cách giữ lại, không giữ được người thì phải giữ được hành lý.
Tiền bạc không thành vấn đề.
Chẳng có câu nào cổ vũ lòng người hơn thế, xe đi như chớp tới ga tàu cao tốc, ba chiếc xe đỗ lại, bảy tám người xuống xe chạy vào nhà ga.
Cơ mà muốn tìm người ở đây đâu dễ dàng thế, phải biết ga tàu đông Hàng Châu không chỉ là một trong những ga đầu mối đường sắt trong nước. Ở đây chia ra ga đường sắt cao tốc, ga đường sắt thông thường, rồi ga tàu điện ngầm, bến xe buýt nội thành, bến xe buýt đường dài, cả xe buýt sân bay. Nghe đủ biết nơi này lớn thế nào rồi, không chỉ là một trong 10 ga tàu lớn nhất, cũng là ga đẹp nhất trong nước.
Vì thế mười người ném vào ga này khác nào muối bỏ biển, tìm nửa tiếng không thấy bóng dáng đám kia đâu, khi tụ tập lại Tiêu Kính Khoan đã mất hết kiên nhẫn, chất vấn Các Thiết Đầu:" Này, có phải anh lừa tiền tôi không đấy, có thấy quái đâu."
Ga lớn thế này, không tìm được có gì lạ, Các Thiết Đầu thấy Tiêu Kính Khoan mất bình tĩnh rồi không cãi:" Tin tức của tôi tới từ một người anh em, rất chuyên nghiệp, cực kỳ tin cậy. Hiện chúng vẫn ở ga tàu cao tốc, nếu chúng có ý định bỏ đi, vậy thì hiện khả năng đã lên tàu."
Tiêu Kính Khoan bán tín bán nghi, song vẫn bất đắc dĩ phải mua vé tàu, liên tục lên mấy chiếc tàu mà vẫn không tìm thấy người. Đến khi hỏi Các Thiết Đầu, hắn nói, theo vị trí mới nhất, đối phương đã ở cách đây 15 km, chắc là lên tàu đi mất rồi.
Bây giờ thì ai Tiêu Kính Khoan cũng không tin nữa, tóm cổ áo Các Thiết Đầu, vả bôm bốp mấy cái, hung hăng như gà chọi:" Sao không nói sớm, tao thấy mày căn bản chẳng biết cái chó gì, cao thủ mẹ gì chứ, thằng bán đồng nát, cút con mẹ mày đi."
Đánh người xong nổi nóng lái xe đi trước, một đám bảo an theo sau, Các Thiết Đầu thì bị vứt bỏ ở nhà ga, người ta đi xa rồi mới dám sờ cái má vẫn còn rát, chửi:" Con mẹ nó đúng là xúi quẩy, thời buổi này ai thật thà người đó bị thua thiệt."
Thực sự là quá oan ức mà, Các Thiết Đầu cơn giận chưa nguôi, chẳng đi vội, ngồi lại ở nhà ga, trong lòng chưa cam tâm, thi thoảng vẫn nhìn người qua kẻ lại, tựa hồ mang tâm lý cầu may tóm được mấy thằng làm mình bị ăn đòn. Ngồi gần nửa tiếng chẳng có thu hoạch, đến khi liên lạc lại với người cung cấp tin thì số máy kia đi xa lắm rồi, đi thật rồi.
Các Thiết Đầu chán nản chuẩn bị rời nhà ga, cứ tưởng là vớ được vụ làm ăn ngon, phàm những chuyện mà bà vợ đi bắt tiểu tam, ông chồng tìm gian phu đều là những vụ ngon nghẻ dễ kiếm. Ai ngờ vụ này chưa kiếm được mấy đồng đã ăn đòn, đồng thời hơi lo, không biết Tiêu Kính Khoan có quay lại kiếm chuyện không, dù sao người ta có tiền, không trêu chọc nổi.
" Á ..." Vừa mới ra khỏi nhà ga, bất thình lình Các Thiết Đầu bị người ta bịt mắt, hắn la hoảng hốt, làm không ít người xung quanh quay đầu nhìn:
Trong ánh mắt của người qua đường, bọn họ nhìn thấy chàng trai da ngăm đen, cao ráo, gương mặt góc cạnh điển trai, đang bịt mắt một nam tử ăn mặc lôi thôi, chàng trai còn vui vẻ nói to:" Ha ha ha, anh thử đoán xem tôi là ai?"
Người quen à? Ý nghĩ đầu tiên của Các Thiết Đầu là thế, phản ứng không mạnh nữa, song hắn không vui vẻ gì, quá tuổi chơi trò trẻ con này rồi, trong lòng còn đang bực đây, muốn gỡ tay người kia ra, không ngờ tay đối phương như sắt, loại người ngày 24 tiếng ngồi hết 16 tiếng như hắn sau gỡ nổi:" Kệ anh là ai, thả tôi ra."
Chàng trai chẳng cần dùng nhiều sức vẫn dễ dàng không chế hắn:" Anh không đoán ra thì tôi không thả."
Các Thiết Đầu nghe giọng đối phương không có ác ý, nên hoang mang, đồng thời vắt óc nghĩ thân phận đối phương, nghe có vẻ còn trẻ, lại khỏe như thế, loại được một đống ... bỗng nhiên cảm giác có một cánh tay sờ vào người, hắn định la hét thì bị một quả táo nhét ngay vào miệng, làm hắn chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư chẳng truyền đi xa được.
" Tôi là quả táo nhỏ của anh đấy, nhớ ra chưa?" Người nhét táo cười hỏi: