Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 121: Trộm Cắp Và Lừa Gạt. (4)

Chương 121: Trộm cắp và lừa gạt. (4) Chương 121: Trộm cắp và lừa gạt. (4)

Người xung quanh nghe đối thoại cứ nghĩ là bạn bè đùa với nhau, chẳng ai để ý tới bên này, nhà ga đông đúc, qua lại nườm nượp, thực ra có để ý cũng vẻn vẹn là một ánh mắt. Người nhét táo vào miệng kia chạy mất, rồi người bịt mắt Các Thiết Đầu cũng buông tay ra đẩy hắn một cái loạng choạng về phía trước, hắn nhổ quả táo đi, người xoay một vòng, thấy một tên mặc áo trùm đầu đang bỏ chạy, tức thì không nghĩ gì hết đuổi theo, tay sờ túi một cái, hô:" Ăn cắp, hắn lấy ví tiền của tôi, ăn cắp ..."

Hắn chạy càng lúc càng nhanh, người bỏ chạy kia thì chạy chậm lại, đợi hắn vừa tới gần định bắt người thì người kia quay lại kéo mũ xuống, giọng lanh lảnh:" Này, anh bảo ai ăn cắp hả?"

Bị người ta chất vấn, lại còn là nữ, rất xinh đẹp gương mặt như thiên sứ, trẻ lắm, mặc áo hoodie lông chồn, dưới váy trắng chớm gối, tất lụa màu đen. Các Thiết Đầu bị mắng trả nhất thời ú ớ. Ở đâu có mỹ nhân thì ở đó có anh hùng, tức thì một anh hùng đi tới đẩy vai hắn: " Vừa rồi tôi thấy cô ấy đứng đằng kia hỏi đường người ta, còn chẳng tới gần chỗ anh, dám vu cho người ta ăn cắp, ý đồ gì hả, thấy người ta con gái bắt nạt sao?"

Lại thêm chàng trai trẻ ăn mặc lịch sự, trông rất đáng tin, vừa nãy được cô gái hỏi đường cũng đi tới, mắng:" Này anh kia, cô bé ấy vừa hỏi đường tôi đấy, anh với mấy người kia chơi trò gì đó cách mấy mét, cô ấy không đụng chạm vào anh."

" Nhìn thằng cha này lôi thôi bất thỉu, chắc là bọn ăn vạ rồi, bắt lên đồn đi."

Bị đám đông vây quanh mỗi người một câu, Các Thiết Đầu rối rít xin lỗi, cô gái nói mình đang vội, cám ơn mọi người rồi đi.

Khi đám đông tản đi rồi, Các Thiết Đầu đứng đó, làm sao còn tìm được mấy thằng khốn kiếp nữa, huống hồ chưa từng thấy mặt, hắn sực tỉnh sờ khắp người:" Hu hu hu ... Trời ơi bọn trộm chết đâm chết chém, tiền tôi vừa mới kiếm được chưa kịp tiêu ... Ôi, di động cũng bị lấy mất rồi ..."

Các Thiết Đầu ngồi bệt xuống lòng đường, vỗ đùi đạp chân, khóc như đưa đám, bi thương thấu tận trời xanh mà không ai ngó ngàng.

Cách đó 2 km, đám người đạo diễn một màn vừa rồi tụ tập một chỗ, đập tay ăn mừng thắng lợi. Cừu Địch chính là người quen che mắt, Bao Tiểu Tam là thằng trộm lấy đồ đồng thời nhét táo vào miệng người ta, Quản Thiên Kiều là cô gái bỏ chạy để làm mồi nhử, còn Cảnh Bảo Lỗi đóng vai người được Quản Thiên Kiều hỏi đường, bọn họ thành công lấy hết ví tiền, di động của người kia.

Việc đếm tiền thì không ai tranh được với Bao Tiểu Tam rồi, nào tiền, nào thẻ, nào CMT, hắn lấy ra từng cái một, thứ không đáng tiền như CMT đưa Cừu Địch, Cừu Địch xem xong đưa Quản Thiên Kiều, hắn thì liếm nước bọt đếm tiền:" Oa, thằng này trông bôi bác xã hội như vậy mà giàu ghê cơ, trong vi có tới mấy nghìn."

" Di động khá đấy, là loại chống va đập, không sợ bị rơi." Cảnh Bảo Lỗi xem qua di động rồi cũng đưa cho Quản Thiên Kiều:

Quản Thiên Kiều mặt vẫn đỏ au vì hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô trực tiếp tham gia vào trò trộm gà bắt chó của mấy chàng trai, được đóng một vai quan trọng chứ không chỉ làm cảnh giới như trước, vừa hồi hộp vừa kích thích.

Bốn chiếc di động của họ đã được cho vào hành lý, dùng đường sắt cao tốc chuyển đi rồi, bọn họ nấp gần cổng ga đường sắt cao tốc, dùng ống nhóm theo dõi. Quả nhiên là dụ được đoàn người Tiêu Kính Khoan tới, chứng kiến cả cảnh hắn tát tên hói ăn mặc luộm thuộm, Cừu Địch với Bao Tiểu Tam kinh nghiệm lắm rồi, quả quyết ngay thằng khốn này là loại chỉ điểm dẫn đường, vì không tìm được họ mới bị Tiêu Kính Khoan cho ăn tát.

Trong tích tắc Tiêu Kính Khoan vừa rời đi bỏ tên này lại một kế hoạch nhanh chóng vạch ra, Quản Thiên Kiều được đóng một vai trong đó, cô ôm mặt đỏ au, không biết đây có tính là tiến bộ trong sự nghiệp không?

" Kẻ này tên Vu Đại Dương ... 41 tuổi, người thành phố Hàng Châu ... Phải rồi, di động của hắn còn lưu lịch sử cuộc gọi với Tiêu Kính Khoan, tin nhắn báo vị trí của chúng ta, không oan chút nào." Quản Thiên Kiều tay cầm CMT, tay cầm di động xem, xem lướt qua rồi trực tiếp tắt máy, rút sim. Nhìn ba chàng trai lại không nhịn được cười, không ngờ có thứ trò méo mó thể này, đường hoàng lấy đồ của người ta, kế hoạch lập ra nhanh như thế, khó có thể nói đây là lần đầu được.

Tiếng cười của Quản Thiên Kiều làm Cảnh Bảo Lỗi đỏ mặt, lúng túng phân bua:" Tôi bị ép, loại chuyện này quá ác liệt."

" Chỉ biết ngồi không ăn sẵn không biết làm còn ác liệt hơn." Quản Thiên Kiềm lườm hắn, mắng không nể nang gì, quay sang tươi cười với Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi anh thật thông minh, không ngờ nghĩ ra được loại biện pháp này."

Cừu Địch che miệng nén cười, Bao Tiểu Tam được biểu dương là lỗ mũi nở ra, bắt đầu khoe khoang:" Chuyện nhỏ, chiêu này nguyên tác của đồng hương anh, vốn chuyên để lấy hành lý của người ta. Giống vừa rồi đấy, một người bịt mắt nói, đoán xem tôi là ai, không đoán ra không buông tay. Người kia ra sức đoán, đoán thế nào cũng là sai, khi người ta buông tay ra thì hành lý bị xách đi rồi ... Em muốn bắt người bịt mắt à, tôi nhận nhầm người đấy, làm gì được tôi."

" Nói tới sức sáng tạo ấy à, người Hà Nam bọn anh số một thế giới, chỉ em một chiêu khác nhé. Em biết chuyện rút thưởng ở ga tàu hỏa không, em mang hộp rút thưởng ra ga, nhằm thằng mặt trắng đi một mình giống Bảo Đản ấy, bảo hắn, nhà ga hôm nay kỷ niệm, rút thưởng miễn phí ... Nhìn thấy em xinh xắn như vậy làm gì có ai cưỡng được, thế nào cũng rút một cái, em reo lên, oa anh trúng thưởng rồi, thật đấy, không lừa anh đâu. Em đưa cho nó kem đánh răng, bột giặt ... Sau đó đánh lạc hướng, lúc này đổi vai Cừu Địch thay em."

" Cái gì, muốn rút thưởng miễn phí à? Ừ đúng rút miễn phí, trúng thưởng không miễn phí, đưa tiền đây. Em nói đi loại èo uột như Bảo Đản có dám chống lại thứ trâu bò Cừu Địch không?"

Quản Thiên Kiểu cười ngặt ngoẽo, cười đứng không vững, Cừu Địch đưa tay ra đỡ, cô gái này sinh ra vào giờ cười mà.

" Cậu đừng lấy sự vô sỉ ra làm cao thượng được không, có gì đáng khoe đâu." Cảnh Bảo Lỗi tức giận chỉ trích, bị lấy ra làm ví dụ còn đóng nhân vật không vẻ vang gì:

Bao Tiểu Tam thuận tay rút một xấp tiền đưa cho Cảnh Bảo Lỗi:" Này, chia cho mày một nửa đấy."

" Ồ, cám ơn!" Cảnh Bảo Lỗi theo bản năng đưa tay ra:

Chát, Bao Tiểu Tam cầm xấp tiền đánh vào mu bàn tay Cảnh Bảo Lỗi, cười khẩy:" Ta biết cái mặt mày chỉ giả vờ thanh cao thôi mà!"

Cảnh Bảo Lỗi không ngờ Bao Tiểu Tam còn có chiêu này, phừng một cái, mặt đỏ nóng tới bốc cháy, chuyến này thanh danh cả đời vứt vào hố xí rồi, rống lên "tôi giết cậu" rồi lao tới. Bao Tiểu Tam cầm tiền vẫy vẫy vừa chạy vừa trêu tức.

Quản Thiên Kiều vốn bám vào vai Cừu Địch mà cười, cố lắm mới đứng được, thêm cú này nữa liền quá sức chịu đựng rồi, chân khụy xuống. May mà Cừu Địch nhanh tay ôm lấy, thế nào thành kiểu bế công chúa, tay y ôm ở chỗ gần mông, cảm giác rất mỹ diệu. Bốn mắt nhìn nhau ngây ra mất một giây, Cừu Địch làm vậy hoàn toàn là phản ứng bản năng con nhà võ, không ngờ phản ứng quá tốt cũng không hay, hắng giọng vờ nghiêm túc:" Mới tăng cân à?"

Đồ khốn kiếp, đúng là thứ anh em của Bao Tiểu Tam, không nói được gì tử tế, Quản Thiên Kiều gục mặt vào vai y đấm liên hồi, không biết mải cười hay xấu hổ, chắc là có hết, còn cả cảm xúc khó tả.

Cảnh này chẳng diễn ra lâu, Bao Tiểu Tam phát hiện ra rồi, quay lại chỉ trích Cừu Địch lợi dụng tình thế.

Bốn người cứ thế ồn ào nhốn nháo, tới khi lên xe bus, mục tiêu, quận Tiêu Sơn.
Bình Luận (0)
Comment