Chương 122: Cơ trí gặp quỷ biến. (1)
Chương 122: Cơ trí gặp quỷ biến. (1)
Hàng Châu tháng 12, nhiệt độ trong ngày có lúc lên tới 20 độ, cảnh sắc so với mùa thu có vẻ cũng không khác là bao, dải xanh hóa trong thành phố vẫn xanh ngắt một màu, lá cây rậm rạp che bóng, chẳng thấy rụng đi cái nào.
Ánh nắng rực rỡ trang điểm quận Tiêu Sơn, dải thương nghiệp phồn hoa nằm ở giữa đường Kim Thành, vào buổi chiều đạt tới kỳ cao điểm, xa cộ nườm nượp, người đi bộ chen chúc. Nhân viên văn phòng ra vào tòa nhà cao tầng, khách thăm quan ra vào cửa hiệu, làm nơi này cực kỳ náo nhiệt.
Đột nhiên ngoài tòa nhà Tương Hồ, trong đống xe đang đỗ, một chiếc Mazda mpv phát ra tiếng còi báo động u u liền hồi.
Bảo an vội vàng chạy ra, đợi tới gần, đèn xe tắt, còi chẳng kêu nữa.
Không phải có người trộm xe, bảo an yên tâm, chắc là sự cố gì đó, vừa mới quay vào trong tòa nhà thì cái còi báo động lại như động cỡn phát ra âm thanh chói tai, tiếng còi rất lớn, kêu liên hồi, người đi đường đều phải bịt tai bước đi vội vã.
Bảo an lại lần nữa vội vàng chạy ra, đợi tới gần thì í, lại không kêu nữa.
Một lần, hai lần còn có kiên nhẫn, đến lần thứ ba thứ tư còi báo động kêu thì bảo an nóng máu, không thèm để ý cái xe nữa, đi tra xem chỗ đỗ xe của ai, gọi điện tới quát tháo văn phòng luật sư Duy Phương, bảo bọn họ xuống xử lý. Rất nhanh một người của văn phòng luật sư đi xuống, đi quanh xe kiểm tra đi kiểm tra lại một lượt, đóng mở xe, không thấy vấn đề gì, tìm bảo an tranh chấp.
Xe không có vấn đề gì, chỗ đỗ xe đóng phí không ít, còn muốn gì nữa?
Bên này tranh chấp lại thành phong cảnh cho người ta, ở đối diện tòa nhà Tương Hồ, trong quán Trà - Cà phê Tương Xá, ba nam một nữ chiếm hết một vị trí bên cửa sổ, nhìn bên đó bảo an với luật sư đỏ mặt tía tai tranh cãi, cười không ngừng.
" Kiều, cho anh chơi với, cho anh chơi với ... thứ này hay thật đấy." Bao Tiểu Tam ngồi ở phía đối diện nhoài người ra muốn lấy điều khiển từ xa trong tay Quản Thiên Kiều, thứ này thật quá thần kỳ, chỉ cần lén đặt một thứ nho nhỏ có khả năng bám hút dưới gầm xe, sau đó bấm một cái là nó kêu váng nhà:
Chát! Quản Thiên Kiều đánh bạt tay Bao Tiểu Tam, khẽ mắng:" Người ta đang ở đó, chơi nữa là lộ tẩy đấy, mục đích đạt được rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa. Có phải đồ chơi đâu!"
Đúng thế, mục đích của bọn họ đã đạt được, qua ống nhóm nhìn thấy được chủ xe một cách rõ ràng.
Chính là Lý Duy Khánh, vậy là xe và người đều khớp, là người đêm hôm đó hẹn hò với Ngô Hiểu Tuyền, hai người ra rừng cây ngoài trấn Lâm Hải dã chiến.
Cảnh Bảo Lỗi nhìn qua ống nhòm mini đánh giá, người đó cao ngang Cừu Địch, gần 1 mét 80, nhưng rõ ràng là gầy hơn, không rắn chắc bằng, tóc húi cua, trông khá nam tính, điển trai. Tuổi chừng 35 - 36 gì đó, rất chững chạc, thuộc loại nam nhân được thiếu phụ thích nhất. Hắn đánh giá:" Mọi người xem, người này đẹp trai đấy, rất xứng đôi với Ngô Hiểu Tuyền."
" Bớt vớ vẩn đi, nam nữ giao phối, có gì mà xứng hay không xứng ..."
Bao Tiểu Tam còn chưa dứt lời đã bị Quản Thiên Kiều đá một phát dưới bàn, khẽ mắng:" Mồm miệng anh sạch sẽ chút được không? Không biết nhìn xem đây là nơi nào à?"
" Này này, em đừng suốt ngày đá anh chứ, anh có nói em đâu, chỉ nói chung chung vậy thôi, em và Cừu Địch hôm nay giữa đường giữa phố còn ... Thôi, không nói nữa." Bao Tiểu Tam thấy mắt Quản Thiên Kiều sắp bùng cháy rồi, nửa câu sau phải nuốt về, không ngờ vẫn ăn thêm một cú đá nữa:
Cừu Địch thì nãy giờ vẫn tập trung quan sát tòa nhà đối diện, ra vào tự do, không kiểm tra gì cả. Vào thì không khó, nhưng gặp được người rồi thì nói cái gì, nói ra sao mới là vấn đề. Hai bên không hề quen biết, giao lưu chắc chắn gặp trở ngại, nhưng nếu lại lên kế hoạch gài máy nghe trộm với định vị, không biết lãng phí bao nhiêu thời gian.
Tựa như có tâm linh tương thông vậy, Cừu Địch đang nghĩ trong đầu thì nghe thấy bên cạnh Quản Thiên Kiều nói:" Máy ghi âm thì phải đặt trong xe mới được, gắn bên ngoài thì hiệu quả giảm đi nhiều lắm. Nếu gắn máy theo dõi, vậy thì phải nghĩ cách cho vào những vật phẩm theo người như ví, muốn giở trò trong di động của hắn, không dễ dàng sáng tạo ra cơ hội ấy."
" Quan trọng nhất vẫn là, hiện giờ chúng ta còn chưa biết được người này và Đồng Minh có liên hệ thế nào, thậm chí chúng ta chẳng biết là mình muốn tra cái gì? Thế thì bất kỳ là nghe trộm hay theo dõi, đều lãng phí rất nhiều thời gian, đều không phải cách hay ... Này, Cừu Địch, có nghe thấy tôi nói không đấy."
" À, ừ, nghe thấy rồi." Cừu Địch nén cảm xúc vừa xuất hiện, thoáng thất thần người kia đã đi vào trong nhà mất rồi, tuy không phải vấn đề quan trọng cũng tự nhắc bản thân, giờ không phải là lúc giành cho chuyện như vậy, tiền trước, cái khác tính sau:
" Nói vậy lại phải thuê khách sạn ở tạm rồi tính à?" Cảnh Bảo Lỗi ngao ngán:" Tôi chán đổi khách sạn liên tục rồi."
Cừu Địch quay đầu lại" Tạm thời chưa cần thuê khách sạn vội, cứ thử xem thế nào trước đã, tôi định gặp mặt hắn nói chuyện, chúng ta vẫn còn chi phiếu 100 vạn kia, lấy nó ra tận dụng lần nữa đi ..."
Bốn cái đầu chụm vào nhau, chứng tỏ tiếp theo không có chuyện gì hay ho hết, không lâu sau bọn họ thanh toán tiền, chia nhau hành động, chỉ có một mình Cừu Địch tay đút túi quần, thoải mái đi vào tòa nhà Tương Hồ.
Tầng 4, nơi đặt văn phòng luật sư Duy Phương.
" Xin lỗi, thưa anh, mời anh dừng bước ạ." Cô tiếp tân từ sau quầy đi ra, chạy tới trước mặt Cừu Địch, hai tay đặt trước bụng, hơi khom người nói:
Cừu Địch hất hàm về phía trước:" Tôi tìm luật sư Lý Duy Khánh!"
" Xin hỏi, anh có hẹn trước không ạ?" Cô gái tiếp tân khách khí hỏi:
" Cô em!" Cừu Địch rút tay khỏi túi quần, búng cái tách trước mặt cô gái, cái mặt vênh hết mức không coi ai ra gì:" Thường chỉ có người ta hẹn gặp tôi, tôi không có thói quen hẹn gặp người khác."
Nói xong cứ thế đi thẳng!