Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 291 - Chương 125: Cơ Trí Gặp Quỷ Biến. (4)

Chương 125: Cơ trí gặp quỷ biến. (4) Chương 125: Cơ trí gặp quỷ biến. (4)

Lý Duy Khánh cũng là người kinh nghiệm từng trải, vừa nghe nói tới lai lịch của người kia thì hắn cảnh giác ngay, cắt đứt cuộc nói chuyện với Ngô Hiểu Tuyền. Đám gọi là điều tra thương vụ đó nói trắng ra là cái loại người chuyên moi móc đời tư của người ta, tóm điểm yếu của người ta, ép họ làm theo ý mình. Hắn là luật sư, gặp chuyện như vậy không phải là ít, nếu đối phương thực sự là người của công ty điều tra thương vụ thì chuyện không đơn giản như thế, bọn chúng bịa ra một câu chuyện sơ hở trăm bề, chẳng lẽ tới chơi đùa người ta?

Đương nhiên là không thể nào, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất.

Lý Duy Khánh nhanh chóng tìm ra chân tướng, sau khi kiểm tra một lượt, quả nhiên ở nơi người đó vừa ngồi, hắn đưa tay lần theo mép bàn làm việc của mình, không lâu sau sờ thấy một thứ giống đồng xu, ngồi xuống nhìn lên. Đúng như hắn lo ngại, đó là một thiết bị điện tử, nhìn rõ cả đường dây.

Không thể sai được, đây là thiết bị nghe trộm, hắn hối hận vỗ trán, tức tới ngồi bệt xuống đất, lúc nói chuyện không để lộ ra cái gì, nhưng vừa rồi nói chuyện thì lộ tẩy rồi.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lý Duy Khánh vỗ trán tới đỏ lên mà chẳng nghĩ ra được cách nào, không phải là đầu óc hắn không đủ, mà là chuyện này quá lớn, lớn tới mức hắn không dám tưởng tượng tới hậu quả nếu có sai sót. Người biết nội tình không nhiều, nếu chuyện lộ ra từ chỗ hắn thì cái văn phòng luật sư bé như cái mắt mũi này chống không nổi người ta.

A, không đúng, mình hồ đồ rồi ... Không biết Lý Duy Khánh nghĩ ra điều gì mà ngồi bật dậy, chỉnh lại cà vạt, ổn định lại tâm tình. Suy nghĩ của hắn xoay chuyển bất ngờ vì chuyện này chẳng đi tới đâu được, căn bản không có chứng cứ, ai làm gì được? Chỉ mấy câu ghi lại bằng máy nghe trộm thì làm được gì mình chứ? Uổng cho mình là luật sư, cuống lên mà quên đi mất chuyện này.

Ý nghĩ chỉ khác nhau một chút mà tình hình thay đổi hoàn toàn, hắn tìm lại được chút tự tin. Vừa mới điều chỉnh được tâm tình thì có tiếng gõ cửa, đi vào chính là cô gái tiếp tân, ôm một bó hoa nói:" Chủ nhiệm Lý, có người tặng hoa cho anh."

" À, cô cứ để đấy đi." Lý Duy Khánh cố ý tỏ ra bận rộn, không ngẩng đầu lên, đợi cô tiếp tân đi rồi hắn vươn người ra như vồ lấy bó hoa nhìn ngang nhìn dọc. Đúng là thần hồn nát thần tính rồi, điều đầu tiên hắn kiểm tra, sờ nắn xem có thiết bị nghe trộm gì không, sau đó mới rút giấy trong bó hoa ra.

Luật sư Lý, tôi nghe được cuộc điện thoại giữa anh và Ngô Hiểu Tuyền rồi, cám ơn thông tin của anh.

Lý Duy Khánh ném vội bó hoa đi như là đang cầm bom, dậm chân:" Ôi thôi, đám khốn kiếp, chúng muốn hại chết mình à?"

Nhà dột lại gặp mưa rào, đúng lúc này điện thoại để bàn của hắn reo vang, đây là loại hiện số, hắn thấy là số lạ, do dự không dám nhận, nhưng đối phương không chịu bỏ cuộc, chuông cứ reo mãi. Lý Duy Khánh hết sức bất an, điều này càng chứng tỏ không phải là cuộc gọi bình thường, hắn cẩn thận nhấc điện thoại lên, không dám dùng câu chào hỏi thông lệ, chỉ cẩn thận " a lô" đúng một tiếng.

Phía bên kia điện thoại là cái giọng bố láo của thằng vừa nãy:" Luật sư Lý, vừa rồi tôi đưa anh một trăm vạn, anh chắc chắn là không muốn nhận số tiền này chứ?"

" Thằng lừa đảo, mày sẽ không được chết tử tế đâu." Lý Duy Khánh phải kiềm chế lắm mới không gầm lên:

" Lừa đảo với luật sư không phải là đồng nghiệp hay sao? Anh khách khí làm gì chứ? Với lại tôi cũng có lừa cái gì của anh đâu, anh và Ngô Hiểu Tuyền khoét góc tường của Đồng Minh, tôi sẽ không nói với ai cả ... Này, hay là anh trả cho tôi ít tiền bịt miệng đi, cái này tôi có thể chấp nhận được." Cừu Địch đề nghị:

" Cái gì chứ, mày nói gì? Tao mà trả tiền cho mày à, sao mày không đi cướp ngân hàng rồi chết đi, mày muốn nói gì thì tùy mày." Lý Duy Khánh bị đối phương chọc muốn hóa điên, cố lắm mới bình tĩnh được:

" Thôi đi, anh đã loạn rồi, vờ vịt trấn định với ai chứ, anh nghĩ tôi không dám nói ra à?" Cừu Địch chọc cho một câu:

" Tùy mày, nhưng tao cảnh cáo mày, tao có thể chịu trách nhiệm pháp luật với bản thân, chỉ sợ mày không chịu nổi trách nhiệm thôi ... Tao còn nói cho mày biết, tao biết bọn mày là ai rồi, chúng ta đợi đấy mà xem, tao kiện tới công ty của bọn mày, để mọi người biết chúng mày lợi dụng thông tin điều tra khách hàng để làm tiền, cho chúng mày hết đường làm ăn." Lý Duy Khánh không che đậy gì nữa, trực tiếp đe dọa:

" Á à, muốn chơi điều lệ pháp luật đấy hả, người anh em đây bồi tiếp hết ... Có biết người ủy thác chúng tôi là ai không? Họ Tiêu ..."

" Có họ trời cũng vô nghĩa thôi."

Cừu Địch tặc lưỡi liên hồi:" Nào, nào, bình tĩnh đi, nghe tôi nói đã, biết người ta ủy thác cho chúng tôi làm gì không? Chính là điều tra Quang học Bác Sĩ, điều anh nói nà nói với họ sẽ có hậu quả gì, anh tự suy nghĩ đi nhé."

" Tùy mày, ai sợ ai chứ?"

" Ông bạn luật sư này, đừng đắc ý như thế, tôi mà đem thứ anh lỡ lời đó nói với ai đó, nói với Tiêu Lăng Nhạn thì cái văn phòng luật sư nho nhỏ này sẽ phải cuốn gói hết đấy."

Hai người liên tục đe dọa lẫn nhau, tới câu này thì khí thế của Lý Duy Khánh tụt hẳn, hồi lâu không nói, chỉ nghe thấy tiếng thở rõ ràng. Cừu Địch rất kiên nhẫn, đợi mấy phút mới tiếp tục:" Xem ra anh có thể nghĩ tới khoản tiền bịt miệng rồi đấy."

Lý Duy Khánh nghiến vỡ răng cũng không cách nào, rốt cuộc gằn giọng từng chữ:" Mày ... Muốn ... Bao ... Nhiêu!"

" Cám ơn anh, nghĩ được cái giá thích hợp, tôi nhất định sẽ thông báo."

Điện thoại bị cúp rồi, chỉ còn tiếng tu tu kéo dài, Lý Duy Khánh vẫn nguyên tư thế cầm điện thoại đó, mắt thất thần, đến khi điện thoại tuột tay rơi cạch xuống bán hắn mới giật mình, gương mặt khá điển trai lúc này vặn vẹo như ác quỷ ...
Bình Luận (0)
Comment