Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 126: Sương Mù Chưa Tan Hết. (1)

Chương 126: Sương mù chưa tan hết. (1) Chương 126: Sương mù chưa tan hết. (1)

Không bao lâu sau ghi âm cuộc trò chuyện của Cừu Địch và Lý Duy Khánh được phát ra hết sức rõ ràng trước mặt một thanh niên, rõ ràng bọn họ không quan tâm tới khoản tiền bịt miệng kia.

" Á à, muốn chơi điều lệ pháp luật đấy hả, người anh em đây bồi tiếp hết ... Có biết người ủy thác chúng tôi là ai không? Họ Tiêu ..."

" Có họ trời cũng vô nghĩa thôi."

:" Nào, nào, bình tĩnh đi, nghe tôi nói đã, biết người ta ủy thác cho chúng tôi làm gì không? Chính là điều tra Quang học Bác Sĩ, điều anh nói nà nói với họ sẽ có hậu quả gì, anh tự suy nghĩ đi nhé."

" Tùy mày, ai sợ ai chứ?"

" Ông bạn luật sư này, đừng đắc ý như thế, tôi mà đem thứ anh lỡ lời đó nói với ai đó, nói với Tiêu Lăng Nhạn thì cái văn phòng luật sư nho nhỏ này sẽ phải cuốn gói hết đấy."

" Mày ... Muốn ... Bao ... Nhiêu!"

" Cám ơn anh, nghĩ được cái giá thích hợp, tôi nhất định sẽ thông báo."

Cuộc trò chuyện đã kết thúc hồi lâu, Tiêu Quảng Bằng vẫn nhìn chằm chằm vào di động, không nói gì cả. Bốn người Cừu Địch, Quản Thiên Kiều ở bên cạnh không làm phiền hắn suy nghĩ, một mặt cũng là muốn xem biến hóa trên khuôn mặt trắng trẻo anh chàng cao phú soái này.

Chắc chắn phải có biến hóa rồi, đây là chuyện quá rõ ràng, một công ty khác ngoài Bảo Đảo – Vũ Hán là Bác Sĩ - Phúc Kiến, bị coi là "ăn cắp" sáng chế của Đồng Minh chắc chắn có vấn đề, chắc chắn là có muôn vàn mối liên hệ với nội bộ Đồng Minh. Nhưng giống như chuyện Bảo Đảo, người ngoài dù sáng suốt thì cũng chẳng thế nhìn thấu những rối rắm trong nội bộ.

Cho nên sau khi đó được đoạn ghi âm náy, bốn người lập tức đi tìm Tiêu Quảng Bằng, theo suy nghĩ của Cừu Địch, nếu có hỗ trợ tới từ nội bộ Đồng Minh, chắc chắn việc đơn giản hơn nhiều, nói thế nào hắn cũng là người của Tiêu gia mà.

Cho đủ thời gian để Tiêu Quảng Bằng suy nghĩ, Cừu Địch lướt di động, mở một bức ảnh ra cho hắn xem:" Người này chính là Lý Duy Khánh, chủ nhiệm văn phòng luật sư Duy Phương Tiêu Sơn, đoán chừng cái văn phòng luật này do hắn mở ra. Nói hắn có nghiệp vụ qua lại gì đó với Đồng Minh, tôi thấy chỉ là bịa đặt thôi, nếu cần tư vấn luật, ở Lâm Hải không thiếu, lại phải lên thành phố mời sao?"

Tiêu Quảng Bằng vẫn không nói gì, rõ là có chuyện khó mở miệng, hắn cười gượng gạo.

" Còn đây là cảnh Lý Duy Khánh và Ngô Hiểu Tuyền bí mật hẹn hò mà chúng tôi kiếm được, sau khi Quách Phi Phi xảy ra chuyện, Ngô Hiểu Tuyền một bước nhảy lên làm trợ lý thay thế cô ấy. Chúng tôi điều tra vụ tiết lộ bí mật này khá lâu rồi, các mối quan hệ đều được xem xét, theo dõi, nhưng không thấy Tiêu Lăng Nhạn và Ngô Hiểu Tuyền có tiếp xúc mật thiết gì, bước đi này có thể nói là rất bất ngờ, anh nói xem có đúng không?" Quản Thiên Kiều bổ xung thêm:

Có hình ảnh, có ghi âm, có thể tưởng tượng trực quan nhất thế này, vấn đề tiết lộ bí mật kim loại ghi nhớ hình dạng nghiêm trọng hơn rất nhiều, Cty Quang học Bác Sĩ của Phúc Kiến làm nghiệp vụ xuất khẩu, uy hiếp với Đồng Minh lớn hơn Bảo Đảo của Phúc Kiến nhiều. Với dữ kiện có được bây giờ thì rất có khả năng Ngô Hiểu Tuyền và bạn trai luật sư của cô ta là người trung gian.

Tiêu Quảng Bằng mím chặt môi, hắn mấy lần nhìn đám Cừu Địch muốn nói lại thôi, giống như người đang mơ màng thì bị một chậu nước lạnh làm tỉnh lại, song lại bị hiện thực làm cho bàng hoàng. Chuyện này dễ hiểu thôi, bao năm qua hắn sống hồ đồ quá mà.

Người khác còn chờ được chứ Bao Tiểu Tam nóng tính, mất hết kiên nhẫn rồi, rột một cái uống hết cốc nước trà đặt xuống bàn:" Người anh em, nói gì đi, nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, dù có là đánh rắm cũng phải phun một phát chứ, thừa thời gian quá phải không?"

Quản Thiên Kiều quay ngoắt sang, cô còn chua kịp có hành động gì thì Bao Tiểu Tam đã nhảy khỏi chỗ, sợ bị ăn đá, nhưng mồm thì không chịu dừng lại:" Anh có nói gì sai đâu, nói được thì nói, không nói được thì thôi, bảo một tiếng, đường ai người nấy đi, lại chẳng phải ép uổng gì hắn."

" Thôi, thôi đi nào, cậu không thích chúng ta sang bàn bên cạnh ăn cho thoải mái." Cảnh Bảo Lỗi chủ động đứng dậy kéo Bao Tiểu Tam đi, ngồi sang bàn bên:

Bao Tiểu Tam làu bàu bê mấy bát thức ăn dang dở của mình theo.

Hai người rời đi, bàn trống hơn nhiều, Tiêu Quảng Bằng bị lời của Bao Tiểu Tam ảnh hưởng, thấy cứ im lặng như thế đúng là không ra gì, đi thì trong lòng lại đủ rối rắm giữ lại, ngón tay lóng ngóng đẩy di động trả lại:" Các anh rốt cuộc muốn làm gì?"

" Chúng tôi muốn tìm ra chân tướng, chẳng lẽ anh không muốn à?" Cừu Địch đặt vấn đề ngược lại:

" Chân tướng sao?" Tiêu Quảng Bằng liên tục lắc đầu:" Chân tướng chẳng qua chỉ là thứ giả dối trông chân thật thôi, bất kể là công ty gia tộc nào cũng không thể tránh khỏi vòng tròn ác tính cốt nhục tương tàn, tự hủy chính là số mệnh định sẵn."

" Ý anh là cả chuyện tiết lộ bí mật thứ hai cũng vẫn là do nội bộ gia tộc Tiêu gia đấu đá mà ra?"

" Không!" Tiêu Quảng Bằng đính chính:" Ý tôi là, chuyện trọng nhà tôi thì liên quan gì tới các anh?"

Đúng thế đấy, chuyện trong nhà bị phơi bày, hắn cũng bẽ mặt chứ, nhịn lắm mới không nói thẳng, liên quan gì tới các người, đừng tưởng người ta không biết, động cơ của các người chẳng tử tế, hành vi hèn hạ, còn định tới đây chỉ trích chuyện nhà người khác à.

Cừu Địch thẳng thắn trình bày mục đích của mình:" Chuyện là như thế này, chúng tôi không bình luận gì chuyện trong Tiêu gia, điều duy nhất chúng tôi muốn làm là tìm ra sự thật, để có thể đổi lại được một tấm chi phiếu có khả năng thanh toán. Nếu chuyện lộ bí mật này được chúng tôi tra ra, tôi nghĩ thế nào cũng đáng chút tiền ... Mà bất kể là anh hay cha anh đều cần một cái thang để xuống, chuyện này tương lai bất kể đem ra tòa, hay là hòa giải ngoài tòa, anh cũng nên tranh thủ lấy thiện cảm từ Tiêu Lăng Nhạn."

Quản Thiên Kiều nhẹ nhàng thuyết phục:" Tìm gián điệp là chuyên môn của chúng tôi, nếu đôi bên chúng ta hợp tác, khả năng có cách để chuyện này xoay chuyển theo tình thế có lợi hơn. Chẳng lẽ anh không muốn cha anh và bạn gái anh được ra sớm hơn à?"
Bình Luận (0)
Comment