Chương 127: Sương mù chưa tan hết. (2)
Chương 127: Sương mù chưa tan hết. (2)
" Muốn, tôi rất muốn, nhưng tôi thấy nhiều người tự nhận là bạn bè, nói là suy nghĩ cho tôi rồi." Tiêu Quảng Bằng đứng dậy mỉa mai:" Có điều cuối cùng cũng chỉ vì tiền mà thôi ... đó còn là bạn bè đấy, chúng ta thì thậm chí không phải bạn bè, đứng quên đưa cha tôi, bạn gái tôi vào trong đó có phần của các người, các người chưa thấy đủ, muốn đẩy thêm người nhà tôi vào đó à? ... Xin lỗi nhé, tôi không giúp gì được đâu."
" Chúng tôi tất nhiên có mục đích của mình, không phải tôi đã nói thẳng rồi à? Chúng ta không nhất thiết phải là bạn bè vẫn có thể hợp tác." Cừu Địch ngay từ đầu đã có chuẩn bị tâm lý thuyết phục Tiêu Quảng Bằng không dễ dàng gì, bọn họ có khúc mắc chưa tháo gỡ, muốn chuyển bất lợi thành lợi thế không đơn giản bằng một hai câu nói:
Tiêu Quảng Bằng đã đứng dậy, nghe thế lần nữa ngồi xuống, bất ngờ hỏi:" Anh có anh chị em gì không?"
" Tôi có!" Cừu Địch gật đầu:
" Vậy tôi hỏi anh nhé, nếu anh có một món đồ yêu thích, bị một người trong số anh chị em của anh giành mất, vì người ta càng thích món đồ đó hơn anh, anh sẽ làm gì, liều mạng giành lại à?" Tiêu Quảng Bằng nghiêm túc hỏi:
" Không." Cừu Địch đáp dứt khoát:
" Cám ơn, tôi cũng không." Tiêu Quảng Bằng đứng dậy cáo từ:
Tiền sắp bay đi rồi, Quản Thiên Kiều sốt ruột gọi với theo:" Anh bị Tiêu Lăng Nhạn ép tới mức này rồi, kết quả tốt nhất là cả nhà anh bị đuổi ra khỏi Đồng Minh đấy, anh không muốn làm chút gì đó vãn hồi sao?"
" Không muốn, chị họ tôi hơn tôi cả trăm lần, Đồng Minh ở trong tay chị ấy sẽ tốt hơn bây giờ, cám ơn mọi người chiêu đãi."
Tiêu Quảng Bằng không quay đầu lại nữa, rời khỏi quán ăn, nói ra được những lời đó, tâm cảnh hắn thay đổi nhiều, lòng nhẹ nhõm hơn, bình tĩnh hơn, tựa hồ trong khoảnh khắc đã thấu triệt cuộc đời.
Ngược lại Cừu Địch thì lại trầm tư, không khỏi suy nghĩ, nếu đặt mình vào hoàn cảnh Tiêu Quảng Bằng, xảy ra xung đột lợi ích với anh chị em trong nhà, hoặc người bạn ở đây? Liệu mình có thể làm được như hắn, hay là dùng đủ mọi thủ đoạn bảo vệ lợi ích của mình?
Khi chuyện chưa xảy ra, thực tình mà nói, dù nói hay tới đây chỉ xuông thôi.
Thứ định hình một con người có khi diễn ra trong một hai khoảnh khắc quan trọng, như vừa rồi, Tiêu Quảng Bằng nửa đời sống mơ hồ, chỉ là tên vô dụng ăn bám cha mẹ, nhưng cuối cùng hắn đứng về phía máu mủ chứ không phải tiền bạc, ai có thể ngờ được?
Cừu Địch không dám khẳng định trước điều gì, nhưng có lẽ khi bản thân đặt vào tình cảnh đó, y có một tấm gương rồi.
" Sao thế, tự nhiên lại ngây ra?" Quản Thiên Kiều xua xua tay trước mắt Cừu Địch:
Cừu Địch thu hồi ánh mắt, thở hắt ra một hơi trút bỏ khó chịu trong lòng:" Tôi hơi thích người này rồi."
" Không phải thích vì người ta đẹp trai là được." Quản Thiên Kiều chán nản khoanh hai tay lại đặt lên bàn, tì cái cằm nhỏ lên đó, như quả bóng xì hơi:" Làm sao bây giờ, tên đó sống chết không chịu lên thuyền của chúng ta, lần này đụng vào chỗ hiểm của Đồng Minh rồi đấy, có khi không bao lâu nữa chuyện sẽ tới tai Tiêu Lăng Nhạn, chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Hai vị rời chỗ ngồi cũng bê bát đũa trở về, vội vàng hỏi kết quả, kết quả lại là không có kết quả, thế là ngay cả Cảnh Bảo Lỗi cũng phải chê trách:" Tính cách của Tiêu Quảng Bằng quá mềm yếu, tìm hắn là không ổn rồi, tên này căn bản là không làm được việc gì."
" Cũng đâu có bắt hắn làm cái gì, chỉ phối hợp một chút cũng không làm được hay sao?" Bao Tiểu Tam nổi cáu, mất bao nhiêu thời gian, nếu là hắn thì ba phút đã xong xuôi:
Cừu Địch lắc đầu không muốn nói gì thêm, Quản Thiên Kiều vừa ăn vừa nói:" Vô ích thôi, chắc là lòng tàn ý lạnh rồi!"
" Dù sao thì cũng phải cẩn thận đấy, đừng để như Đường Anh, bị người ta dỗ dành lừa ở lại, sau đó thông đồng với cảnh sát bắt chúng ta đi, Tiêu gia bọn chúng không kẻ nào tử tế đâu." Bao Tiểu Tam cảnh cáo:
Đây thực sự là một vấn đề nghiêm túc, bọn họ ẩn trong bóng tối làm vài thủ đoạn nhỏ còn được, chứ lộ mặt ra thì chẳng khác nào châu chấu đá xe. Quản Thiên Kiều ngày hôm đó xem như là người trong cuộc, nên nhắc Cừu Địch:" Tam Nhi nói đúng đấy, tình thế của chúng ta bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả chị Đường Anh khi đó. Tiêu Lăng Nhạn mà biết anh đem tờ chi phiếu giả đó đi lừa gạt khắp nơi, thử tưởng tượng cô ta sẽ làm gì anh? ... Chị Đường Anh mới chỉ gần gũi Chúc Sĩ Bình một chút mà đã bị sỉ nhục như vậy rồi."
" Ừ, cô ta ghét tôi như vậy cơ mà, làm sao cô ta chịu bỏ qua." Cừu Địch lơ đễnh xúc cơm ăn, không biết lại đang nghĩ gì:
" Còn nữa, không thể không tính tới vấn đề tiền bạc, mấy ngày qua chúng ta chi tiêu không ít đâu, chuyện này phải có điểm dừng." Cảnh Bảo Lỗi đưa thêm vấn đề:
Câu này hợp tâm ý Bao Tiểu Tam quá rồi:" Đúng, nếu không được thì phải rút, tiền không còn một đồng thì còn ý nghĩa quái gì nữa."
Quản Thiên Kiều gật đầu liên hồi, khen:" Tam Nhi nói hết sức chí lý."
Cừu Địch cuốn vào vụ truy đuổi này, sút nữa quên mất, đúng thế, mình sẵn sàng đi bao xa để đạt được chuyện này? Y cũng có mục tiêu của mình, cần ít nhất 50 vạn để trở thành đại lý chuyển phát nhanh một khu vực, không thể tiêu tiền vô tội vạ. Nhìn mấy người bạn, thấy có lỗi, do sự cứng đầu của y lôi họ vào việc này, cố gắng phấn chấn tinh thần, đặt đũa xuống:" Thế này nhé, từ hôm nay trở đi chúng ta nghỉ hai ngày, không làm gì nữa, tới bãi tắm bên biển chơi, làm mới đầu óc, tính toán kế hoạch lại, chi phí đều tính vào tôi, được chưa?"
" Được, tất nhiên là được!" Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi nhất tề gật đầu:
Chỉ Quản Thiên Kiều là hiểu Cừu Địch đôi chút, y ở lại vì tiền không sai, nhưng không thể không nói sự cố chấp của y, nên cô chưa tin hẳn, tay chống cằm tủm tỉm cười:" Thực sự bỏ lại hết mọi chuyện đi chơi à, chơi mà cứ để đầu óc ở chỗ khác là không vui đâu nhé!"
" À thì kiếm người làm thay chúng ta, giờ chúng ta có tiền rồi, sống tùy hứng một chút chứ!"
Cừu Địch vỗ cái ví tiền lên bàn, không phải ví của y, ba người kia tức thì hiểu ngay muốn tìm ai, bọn họ sợ thế lực của Đồng Minh chứ tên này à?
Chơi thì chơi, sợ cái gì?
Đúng rồi đấy, bọn họ đi tìm Các Thiết Đầu, họ Vu tên Đại Dương.