Chương 128: Gián điệp thuê gián điệp. (1)
Chương 128: Gián điệp thuê gián điệp. (1)
Vu Đại Dương hôm nay có một ngày vô cùng tồi tệ, hiện đang trong cửa hiệu, chưa hết ấm ức vì bị người ta bịt mắt lấy mất ví tiền và di động, phải đi bộ từ ga tàu cao tốc về nhà, hai chân rã rời. Suốt cả ngày chẳng có vụ làm ăn nào, lại còn mất vài nghìn, khiến toàn thân hắn như bị hút cạn sinh lực, chẳng có tâm tình làm cái gì. Chưa hết hắn còn sợ ông chủ Tiêu kia chưa nguôi giận, tìm hắn tính sổ.
May quá, ông chủ Tiêu không tới, khi sắp đóng cửa hiệu thì bất ngờ có khách, là một đôi nam tử cao, mặc áo khoác cao cổ, để râu, lạ lùng là trời tối rồi còn đeo kính đen to sụ che gần hết mặt, lấm la lấm lét như phường trộm cắp.
" Này, các anh tới đây làm gì?" Vu Đại Dương ngửi thấy mùi rắc rối, hắn không muốn tiếp loại khách này nên đuổi thẳng:" Đóng cửa rồi, có chuyện gì mai hẵng tới."
" Có chuyện làm ăn mà cũng không nhận à?" Cừu Địch làm ra vẻ thần bí:
" Đặt tiền trước, thời gian gấp rút, có dám nhận không?" Nói phối hợp ăn ý với Cừu Địch nhất lẫn luôn là Bao Tiểu Tam:
Nghe tới tiền trước, Vu Đại Dương cũng hơi động lòng, hôm nay lỗ như vậy, chẳng lẽ còn từ chối, cơ mà đám người này cũng khả nghi lắm, không biết nên nhận không đây.
" Vu Đại Dương, trong nghề gọi là Các Thiết Đầu, 41 tuổi, trong nhóm Thính Phong, anh cũng có biệt danh Các Thiết Đầu phải không?" Cừu Địch hỏi:
Nhắc tới nhóm Thính Phong thì biết ngay là người cùng nghề rồi, cái nghề này ít nhiều có tính bảo mật, dù sao làm chuyện không hay ho gì, đối phương điều tra kỹ thế thì khó đuổi đi, Vu Đại Dương cẩn thận hỏi:" Anh là?"
" Tần Hoài Diễm Cơ." Cừu Địch điệu đà khép ngón trỏ và ngón giữa lại, lượn một vòng qua cổ, thiếu chút nữa làm Bao Tiểu Tam nôn mất bữa tối, thằng này vô sỉ tới cực điểm rồi, vậy mà mình toàn mang tiếng oan:
" A, ngưỡng mộ đã lâu, tôi nghe danh tiếng của anh nên tham gia nhóm, không thể nào, bất ngờ quá." Vu Đại Dương phấn khích, nhóm Thính Phong là nơi quy tụ cao thủ các loại ngành nghề, chuyên đi bán tin tức, không ít thần nhân trong đó chân không bước ra khỏi nhà mà mỗi năm kiếm cả trăm vạn. Tần Hoài Diễm Cơ càng ghê gớm, là một trong số người sáng lập ra Thính Phong, vài vị trong đó mấy năm không vào nhóm, thấy bảo rửa tay gác kiếm rồi, chỉ còn Tần Hoài Diễm Cơ vẫn tích cực hoạt động.
Cái tên nữ tính như vậy không ngờ là nam, tất nhiên Vu Đại Dương không phải thiếu niên mười mấy mang giấc mộng vớ vẩn nữa, đơn thuần là bất ngờ thôi.
" Tôi thử vận may mà tới, tra được IP của anh ở Hàng Châu, người anh em, kiếm ăn trong nghề này phải cẩn thận chứ, thính phong có ở khắp nơi đấy." Cừu Địch nói mấy lời này cũng chẳng hiểu quái gì, Quản Thiên Kiều dạy y nói thế, tất nhiên chính cô cũng là người mò ra thông tin về Vu Đại Dương:
" Đúng đúng, anh dạy rất phải ... Ngồi, ngồi đi, chỗ tôi hơi bừa bộn ..." Vu Đại Dương thái độ rất khách khí, dọn dẹp đống bừa bộn trong nhà, miễn cưỡng kiếm ra hai cái ghế, mời khách ngồi mới hỏi chuyện:" Các anh tìm tôi có việc gì?"
" Không phải chuyện của tôi." Cừu Địch chỉ Bao Tiểu Tam, vỗ vỗ hắn:" Chuyện của cậu, tự cậu nói đi."
Vu Đại Dương quay sang đợi, Bao Tiểu Tam đưa tay quệt qua mắt, ôm mặt, mũi mắt đầu sụt sùi, chớp mắt một cái nước mắt đã chảy ra.
Khóc thật đấy, mồm mếu máo, tiếng khóc nghẹn trong cổ không phát ra được, nước múi ròng ròng, thi thoảng lau nước mắt, đúng là một chén nước mắt một chén sầu. Cừu Địch buông tiếng thở dài, tựa hồ không muốn nhìn thấy cảnh này, vỗ vỗ vai Bao Tiểu Tam vài cái rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lại khóc thêm một tràng nữa, đêm hôm khuya khoắt, tiếng khóc thêm phần thương tâm, Vu Đại Dương không đành lòng, an ủi:" Người anh em, có chuyện gì cứ nói, Tần Hoài Diễm Cơ dẫn anh tới đây, giúp được, tôi nhất định sẽ giúp."
Bao Tiểu Tam ném di động ra, ý bảo Vu Đại Dương tự xem.
Trong di động có đầy đủ thông tin, tên Ngô Hiểu Tuyền, nữ, 31 tuổi, địa chỉ đơn vị, địa chỉ nhà ở, có hết, Vu Đại Dương hiểu ra phần nào rồi:" Cô ấy là ..."
" Vợ tôi!... Hu hu hu . ." Bao Tiểu Tam khóc nấc lên:
" À, chị nhà thật xinh đẹp!" Vu Đại Dương khen cho có, lờ mờ đoán ra được việc gì:
" Hu hu, xinh đẹp làm gì, lên giường với người khác rồi." Bao Tiểu Tam khóc to:
Biết ngay mà, không chỉ đeo kính râm, đeo luôn nón xanh rồi, Vu Đại Dương lẩm bẩm không lòng.
Bao Tiểu Tam vừa khóc vừa kể bi kịch đời mình:" Anh nhìn mặt tôi đi, trông xấu xí lắm phải không, không cần dối lòng ... Tôi biết là tôi xấu, tôi biết cô ấy thiệt thòi, không thể dẫn tôi ra ngoài nở mày nở mặt với chị em ... Tôi biết cô ấy tìm niềm vui bên ngoài, tìm thì tìm đi, tôi vờ không biết là được ... Chỉ cần cô ấy đừng vứt bỏ tôi, đừng ly hôn với tôi."
" Anh nói xem, tôi nhân nhượng thế, mấy ai làm được đúng không? ... Quá đám lắm, anh thấy quá đáng không? Hắn ngủ với vợ tôi rồi, còn muốn chia cả tài sản của tôi, tôi khổ quá, khổ hơn cả Đỗ Thập Nương nữa."
Câu chuyện đau lòng thật, đáng thương thật, có điều Vu Đại Dương làm cái nghề này, chuyện như thế hắn nghe quá nhiều phiên bản, không còn mấy cảm xúc nữa. Nói đi nói lại vẫn là, vợ ngoại tình, chồng muốn nắm được chứng cứ để khi ly hôn có nhiều quyền chủ động hơn. Đây là nghề của hắn rồi, Vu Đại Dương yên tâm hẳn, an ủi:" Anh cứ yên tâm, chuyện này tôi làm được, chắc chắn khiến cô ta khi ly hôn với anh không lấy được một xu nào."
" Vậy thì tôi yên tâm tôi, cám ơn anh, người xấu xí chúng tôi số khổ, cho dù mất vợ, cũng không thể mất tài sản được, đúng không?" Bao Tiểu Tam liên tục cảm tạ, tay thì vẫn che mắt, sợ bị người ta phát hiện ra mình đóng giả:
Vu Đại Dương không nghi ngờ gì, chuyện xấu hổ như vậy, người ta che mặt, không muốn ai nhìn cũng thường thôi, an ủi một câu thiếu dinh dưỡng:" Đúng thế, đại trượng phu lo gì không kiếm được vợ."
Từ đầu tới cuối Vu Đại Dương không hề nhận ra đây là nhân vật trong ảnh ông chủ Tiêu cung cấp, càng không thể nào ngờ tới đây là kẻ đã móc túi mình.
Chuyện đã kể xong rồi, Bao Tiểu Tam đứng dậy, rút ra một xấp tiền ném chát lên bàn:" Tôi không đếm đâu, chẳng biết bao nhiêu nữa, tiền đặt cọc đấy, anh cứ làm hết sức cho tôi, tôi muốn câu trả lời trong vòng 72 tiếng, chỉ cần có tin, tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của anh ... Ít nhất là một vạn, nhiều thì không giới hạn, tùy vào việc anh mang về cho tôi tin tức gì."
" Vội thế sao?" Vu Đại Dương có hơi khẩn trương:
" Vợ tôi ngày ngày đòi ly hôn, đêm đêm ngủ với người ta, tôi không vội mà được à? Ba ngày nữa là ra tòa rồi." Bao Tiểu Tam vỗ bàn:" Được hay không, anh trả lời dứt khoát cho tôi."
Vu Đại Dương mắt liếc qua xấp tiền, gật đầu chắc nịch:" Được!"
Hai bên trao đổi phương thức liên hệ với nhau, tiễn người lên xe, về chuyện chi tiết tên tuổi thì nghề này chưa bao giờ hỏi tới.
Không lâu sau Vu Đại Dương lái chiếc xe van rách nát của hắn ra, bước lên hành trình bắt gian.