Chương 129: Gián điệp thuê gián điệp. (2)
Chương 129: Gián điệp thuê gián điệp. (2)
Khi Quản Thiên Kiều thuê một chiếc xe thương vụ lái về nơi bọn họ hẹn trước thì đã là hơn 10 giờ đêm rồi, ghế đá công viên nhỏ ấy mà, bọn họ lần này còn chưa thuê khách sạn, chuẩn bị đi chơi xa rồi. Vừa mang đống lương thực, nước uống lên xe một cái, Bao Tiểu Tam nói tia lia, kể thành tích lừa đảo của mình, lần này không tiếc tiền nữa, dù sao cũng là dùng tiền của Vu Đại Dương đi thuê hắn, giờ thì cái thằng ngốc hẳn đang tìm cách bắt gian Ngô Hiểu Tuyền và Lý Duy Khánh rồi.
" Cậu vui mừng còn sớm quá đấy, chuyện này có thành công hay không còn chưa biết cơ mà." Cảnh Bảo Lỗi chướng mắt với vẻ mặt đắc ý của Bao Tiểu Tam:
Quản Thiên Kiều rời khỏi vị trí ghế lái, Cừu Địch thay thế cô, trời tối rồi, tay lái của y vững hơn, tùy ý nói:" Xảy ra chuyện như thế, hai người họ thế nào chẳng gặp nhau bàn tính, giờ chỉ xem Vu Đại Cương bản lĩnh tới đâu thôi, người được ông chủ Tiêu tìm, hẳn là có trình độ."
Xe lăn bánh, Quản Thiên Kiều ngồi ở ghế phụ lái mở cửa sổ ra cho gió lạnh lùa vào, cô rất thích cảm giác gió thổi vào mặt khi xe chạy:" Cái đó không phải lo, hắn cũng là tên có nghề, lại là thổ địa trong vùng này, thế nào cũng làm tốt hơn chúng ta thôi."
" Có điều tao chưa hiểu, có tác dụng gì chứ, Cừu Địch, rốt cuộc mày muốn làm gì, không phải chúng ta cũng có chứng cứ Ngô Hiểu Tuyền với Lý Duy Khánh gian díu với nhau rồi à? Còn cần phải thuê hắn làm sao, mấy nghìn đó chia nhau có phải tốt hơn không?" Bao Tiểu Tam kể xong chuyện, hưng phấn nguội đi, bắt đầu tiếc tiền rồi, gần đây tuy kiếm được không ít, nhưng tiêu pha cũng rất nhiều, phải nói là tiêu vèo vèo ấy:
" Không phải đã nói là trong hai ngày tới chúng ta không bàn tới công việc, chỉ giải trí thả lỏng đầu óc sao, tôi đã hứa với Thiên Kiều rồi." Cừu Địch đá quả bóng đi, hiện giờ bọn họ rời Hàng Châu đi chơi, có thể nói cách mục tiêu càng ngày càng xa:
Quản Thiên Kiều nhéo cánh tay y:" Tam Nhi nói đúng đấy, đừng chơi trò thần bí nữa, rốt cuộc anh tính toán gì?"
" Tôi còn chưa tính toán gì cả." Cừu Địch mỉm cười:
" Thôi đi, anh chỉ lừa được con nít ba tuổi, nếu không có cơ hội, anh còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai ..." Quản Thiên Kiều chỉ mặt Cừu Địch:" Anh tự soi gương nhìn đi, khi khóe môi anh nhếch lên bên này một chút, sau đó lệch về phía kia, thì chắc chắn là chuẩn bị làm chuyện xấu rồi."
" Hả? Làm gì có!" Cừu Địch sờ mặt, y còn không biết mình có thói quen này:
Bao Tiểu Tam chẳng biết có phát hiện không, nhiệt tình phụ họa:" Cái này gọi là tâm sinh tướng, suy nghĩ xấu xa của mày thể hiện trên mặt mày."
Cừu Địch tặc lưỡi:" Xem ra không thể quá thân thiết với nhau được, ngay cả vẻ mặt cũng bị người ta nhìn ra suy nghĩ rồi ... Được, vậy chúng ta phân tích một chút, vấn đề của Đồng Minh là ở đâu?"
" Nghiệp vụ đi xuống, mọi người đều có tính toán riêng." Cảnh Bảo Lỗi nói ngay:
" Thực ra phải nói là đang lúc giao thời, già xuống trẻ lên, lòng người khác biệt, mạnh ai nấy làm." Quản Thiên Kiều dù sao cũng tiếp xúc với giấy tờ của Đồng Minh theo đường chính quy, nói rõ ràng hơn:" Phải nói Tiêu Quảng Bằng cũng hiểu vấn đề đấy, loại công ty gia đình như bọn họ, khó thoát được vận mệnh tự hủy hoại bản thân."
" Người ta tự hủy thì kệ người ta, chẳng liên quan gì tới chúng ta, trước khi sụp đổ trả tiền cho chúng ta là được." Bao Tiểu Tam nói xen vào:
" Liên quan chứ, như hủy thế nào, ai hủy, hủy tới mức độ nào, tất cả những tin tức đó nắm bắt được đều sẽ là tiền, tức là liên quan tới chúng ta rồi ... Tam Nhi, mày phải tiến bộ lên chứ, cái nghề này của chúng ta, bất kể thông tin gì cũng là tiền." Cừu Địch răn dạy, với cái tính vô tâm vô tư của Bao Tiểu Tam, nếu không có bọn họ, thà để thằng này đi giao hàng, làm phe vé đường phố còn hơn, ít nhất không gây ra chuyện gì lớn được:
" Làm như tao không biết vậy, lần trước Tiêu Kính Khoan bị chúng ta chụp ảnh bao nuôi nhân tình, hắn phải cho chúng ta tiền bịt miệng." Bao Tiểu Tam khịt mũi:"
" Chí hướng của Tiêu Kính Khoan không ở mặt này, chúng ta có thể tạm thời bỏ qua hắn." Quản Thiên Kiều ngẫm nghĩ, bảo đi chơi thay đổi đầu óc, nhưng chẳng ai thực sự bỏ xuống mọi thứ để vui chơi:" Nhưng Ngô Hiểu Tuyền và Lý Duy Khánh có vấn đề thấy rõ, vấn đề là Ngô Hiểu Tuyền không hiểu kỹ thuật, không ở vị trí hạch tâm, cô ta chỉ có sự thuận lợi khi tiếp xúc với người ngoài thôi. Lý Duy Khánh thì hẳn là có tham dự vào chứ không phải nhân vật chủ chốt, khả năng lớn nhất là để dùng thủ đoạn hợp pháp nhất, né tránh nguy hiểm pháp luật."
" Chắc chắn là thế rồi, cho nên mới có thể đi trước Đồng Minh một bước xin bản quyền sáng chế ở Châu Âu, an bài kín kẽ trong ngoài, làm Đồng Minh có khổ không biết đi đâu mà kêu." Cảnh Bảo Lỗi luôn ghét chuyện vi phạm bản quyền ở trong nước:" Ở nước ngoài người ta bảo vệ phát minh sáng chế nghiêm lắm, không như trong nước, nhan nhản đồ giả."
Cừu Địch lờ đi bình luận cuối cùng của Cảnh Bảo Lỗi:" Mọi người đừng bỏ qua Tiêu Kính Khoan sớm vậy chứ, hắn không vô dụng đến thế. Hắn nói với tôi, thuần túy chế tạo sản phẩm cao cấp như kim loại ghi nhớ hình dáng là con đường chết. Nếu vậy sao đối phương còn làm được, lại làm lớn nữa? Kênh tiêu thụ đâu ra, làm sao phát triển và duy trì? Đây không phải chuyện ngày một ngày hai làm thành. Công ty Quang học Bác Sĩ chỉ dùng một năm đã đẩy được Đồng Minh khỏi thị trường cao cấp, lấy miếng bánh lớn ... Mà bọn họ còn không có một xưởng khuôn đúc chuyên nghiệp đâu."
" Hình như tôi hiểu rồi." Quản Thiên Kiều ngồi thẳng dậy:" Đồng Minh hẳn phải có một đối thủ cạnh tranh đáng sợ, khả năng rất cao là cao tầng của Đồng Minh đã có gián điệp của đối phương ẩn mình, mục đích là để lấy trộm kỹ thuật tiên tiến của Đồng Minh rồi dùng mâu người đánh thuẫn người, cướp phân ngạch thị trường của đối thủ."
" Đợi khi Đồng Minh vì nghi kỵ mà xuất hiện nội loạn, đà đi xuống hiển hiện, bọn họ sẽ đả kích hoặc thu mua, còn Đồng Minh vì bất ổn từ nội bộ, sức phản kháng cũng không còn nữa. Rất nhiều nhà đầu tư mạo hiểm của nước ngoài từng làm như vậy, khiến không ít xí nghiệp dân doanh đang phát triển tốt bị thôn tính."
" Làm thế nào chứ?" Cảnh Bảo Lỗi hứng thú hỏi:
Quản Thiên Kiều gập ngón tay lấy ra ngón tay lấy ra những ví dụ cụ thể, xóa mù cho mấy người bạn.
Đêm càng lúc ngàng khuya, họ rời Hàng Châu mỗi lúc một xa, có điều Cừu Địch thấy, cách mục tiêu trong lòng y mỗi lúc một gần.