Chương 130: Gián điệp thuê gián điệp. (3)
Chương 130: Gián điệp thuê gián điệp. (3)
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngô Hiểu Tuyền ném mạnh báo cáo kế hoạch marketing trong tay, nóng này nói với Tiêu Kính Khoan ở phía đối diện:
Đang hỏi tới chuyện mấy người của công ty điều tra thương vụ kia, Tiêu Kính Khoan không ngờ rằng bên trên lại coi trọng việc này như thế, nhưng mà chuyện này ... Hắn khó mở miệng được, ấp úng đáp qua loa:" Không có gì đâu chị Ngô, tôi chỉ gặp một lần trên thành phố, trông hơi giống nên thuận miệng hỏi thôi."
" Thế hả?" Ngô Hiểu Tuyền cười nhạt, loại cười khinh miệt, hai người đều là loại lăn lộn thương trường, cân lượng đối phương được bao nhiêu, biết rất rõ:" Mặc dù tôi không hiểu về cái nghề mắt kính này, nhưng mà biết nhìn mắt người ta đấy, con người ta khi nói dối thì con ngươi co lại, lúc căng thẳng thì mày nhíu vào. Kính Khoan, vừa rồi cậu có hết mấy biểu hiện đó."
" Làm gì có, chị cứ lấy tôi ra đùa." Tiêu Kính Khoan cười ha hả lảng đi, vờ ngốc ứng phó, người ngoài có lẽ không biết chứ hắn thì biết, mặc dù Ngô Hiểu Tuyền không có căn cơ gì ở trấn Lâm Hải, nhưng vừa vặn đó lại thành ưu điểm để cô ta thành đối tượng được Tiêu Lăng Nhạn coi trọng. Từ việc cô ta lên thẳng một mạch thành trợ lý tổng giám đốc là biết, cái chức vị này khác gì bạn thân chốn khuê phòng đâu. Khi Tiêu Lăng Nhạn không có nhà, chuyện trong công ty do cô ta và Chúc Sĩ Bình quyết định.
Nhưng nữ nhân này rất khó dây, Tiêu Kính Khoan nghe cô ta cười là biết ngay không qua mặt được, Ngô Hiểu Tuyền gọi hắn tới đây danh nghĩa là muốn xem kế hoạch marketing, rõ ràng kiểu lật giấy qua quít chẳng thèm che giấu thế kia, cô ta đang đợi hắn nói chuyện khác.
" Sao, vẫn không chịu nói à? Tôi nhắc cho cậu biết một câu, mấy người này không phải loại vừa đâu, nếu để chúng nắm được thóp, tới khi gặp chuyện không hay, đừng hi vọng tôi giúp đỡ ... Cậu nghĩ mình lợi hại được như Tiêu Vân Phi không?" Ngô Hiểu Tuyền đe dọa:
Phòng tuyến tâm lý của Tiêu Kính Khoan vốn lung lay dữ dội sau hai lần thất bại, bây giờ sụp đổ ầm ầm rồi, kéo ghế nhích tới gần thêm một chút, nịnh nọt:" Chị, chị là chị ruột của em ... Chuyện này em hết cách, em lên thành phố hẹn hò với Lệ Lệ, ăn một bữa cơm thôi mà xúi quẩy bị chúng theo dõi chụp ảnh được ... Còn tống tiền của em mấy nghìn đồng."
Hắn không dám giấu nữa, đem chuyện thời gian trước kể ra. Ngô Hiểu Tuyền thừa biết đứa em họ xa này con người không đàng hoàng, thế nhưng lại sợ vợ, chuyện hẳn là không sai, chắc chắn là đám kia lúc tra tiết lộ bí mật lấy việc công làm việc tư, tóm được điểm yếu của Tiêu Kính Khoan rồi.
" Sau thì sao, chúng lại tìm tới cậu làm cái gì nữa?" Ngô Hiểu Tuyền bất an tăng dần, rất sợ tên này nói linh tinh:
" Bọn chúng nói là do tổng giám đốc phái tới, dọa em sợ hết hồn, em cứ nghĩ là thật. Kết quả là bọn chúng ý đồ tra hỏi Chúc Sĩ Bình, em liền biết ngay là không đúng rồi, với thân phận giám đốc Chúc mà còn phải tiết lộ bí mật à? Hắn tùy tiện nhảy sang công ty khác, có nhà nào mà không trải thảm đỏ chào đón, nếu hắn có ý đồ thì đã đi lâu rồi." Tiêu Kính Khoan thầm thở phào, hôm đó mà không có sơ hở này thì hắn tin trăm phần rồi:
" Bọn chúng còn hỏi gì nữa không?"
" Chúng còn hỏi tới chuyện Công ty Quang học Bác Sĩ ở Phúc Kiến ..."
Ngô Hiểu Tuyền đứng bật dậy, nhận ra mình phản ứng quá mức rồi, lúng túng rót cốc nước, vừa để che giấu cũng là để trấn áp sợ hãi trong lòng.
Tiêu Kính Khoan không hiểu:" Chị Ngô, làm sao thế?"
" Không sao cả, đó chẳng phải cũng là tâm bệnh của chúng ta sao, không ngờ chúng cũng chú ý tới rồi." Ngô Hiểu Nguyệt ra sức lấp liếm:" Thế cậu trả lời thế nào?"
" Em nói ... Chuyên môn chế tạo mắt kính cao cấp đối với toàn bộ chuỗi sản nghiệp mà nói là điều không hợp lý, là chuốc lấy cái chết, sớm muộn gì công ty đó cũng đổ bể mà thôi ... Sự thực chẳng phải là như vậy sao? Bọn chúng tới ngay cả việc chế tạo khuôn đúc cũng phải nhờ bên ngoài làm giúp, thế thì sao mà phát triển được."
" Chỉ có công ty lớn như chúng ta, có cơ sở nghiệp vụ khổng lồ, mới duy trì được thị trường cao cấp, nếu không chẳng khác gì xây lâu đài trên cát, căn bản không chịu nổi sóng gió thị trường." Tiêu Kính Khoan biết chuyện này có vấn đề, nên hắn cố tình nói thật chậm, dần dần nhận ra sắc mặt Ngô Hiểu Tuyền ngày một không ổn, dừng lại không nói nữa:" Chị Ngô, em nói không sai chứ?"
" Sai thì không sai, nhưng mà cậu căn bản là không nên nói gì cả, sao cậu lại hở miệng nói ra lắm chuyện như thế?" Ngô Hiểu Tuyền bực lắm, cố nén giận an bài:" Bây giờ cậu không cần làm gì nữa, đi tìm bọn chúng đi, biết chúng ở đâu không?"
" Em tìm rồi, hôm qua còn đuổi theo bọn chúng tới cả ga tàu cao tốc, nhưng chậm một bước, chúng lên tàu đi mất rồi?"
" Đi lúc nào?"
" Buổi trưa hôm qua!"
" Thế thì tôi khẳng định với cậu bọn chúng dứt khoát là chưa đi đâu, đi tìm đi ... Tổng giám đốc sắp về rồi, mấy ngày nữa là ra tòa, đang thời điểm quan trọng, cậu đừng để xảy ra sai sót."
Tiêu Kính Khoan mang theo cả một bụng nghi vấn mà không dám hỏi, cáo từ ra ngoài, nghĩ tới đám người đó chưa đi, đang lảng vảng ngoài kia rình rập, bản thân hắn cũng bất an lắm chứ. Thế nhưng hắn có phải là cảnh sát đâu, tìm thế nào? Càng nghĩ càng đau đầu, chửi mắng đám người đi sao không xéo, để sinh lắm chuyện như thế này.
Đúng là không trâu bắt chó đi cày mà, Tiêu Kính Khoan cả buổi sáng dẫn theo bảy tám tên bảo an thân tín, thông qua nhiều nhà thám tử tư tìm kiếm, nhưng chẳng có tin tức gì truyền về. Thậm chí Tiêu Kính Khoan còn nhờ tới cả bạn bè ở trong ngành công an ở thành phố, tra ra được đăng ký khách sạn của đám Cừu Địch, nhưng trả phòng một ngày rồi, không tra ra được đăng ký mới, mấy người đó tựa hồ đã đi thật rồi vậy.
Cơ mà Ngô Hiểu Tuyền đã khẳng định chắc chắn như vậy, lại còn giấu đầu lòi đuôi, thế thì chúng đúng là vẫn ở đâu đây.