Chương 131: Gián điệp thuê gián điệp. (4)
Chương 131: Gián điệp thuê gián điệp. (4)
Trên đời này sợ nhất là nghi thần nghi quỷ, càng nghi ngờ càng thấy điều khả nghi. Qua buổi trưa, Ngô Hiểu Tuyền vội vàng rời tòa nhà văn phòng, lái xe tới tòa nhà kỹ thuật, bất ngờ là tổng giám đốc Chúc Sĩ Bình cũng xuống lầu, lên xe đi cùng cô ta.
Còn có một chuyện bất ngờ nữa cơ, bọn họ không phát hiện đằng sau có chiếc xe van rách nát bám theo, trong xe chính là Vu Đại Dương đã phát hiện con mồi, chụp được tấm hình "gian phu dâm phụ" đầu tiên. Sau đó có chút lấy làm lạ, hình như không giống thông tin người ủy thác cung cấp, hắn liền có phán đoán trực quan nhất, thế tức là không phải chỉ có một thằng gian phu, tốt quá, càng nhiều gian phu càng nhiều tiền.
Hắn bám theo hơn hai tiếng, xe đi tới Tiêu Sơn, mục tiêu là Khách sạn Ven Hồ, hai người đó sóng vai đi vào khách sạn lại bị Vu Đại Dương chụp được, hắn càng thêm tin tưởng, đúng là không chỉ có một cái nón xanh rồi.
Chiếc xe van muốn đi vào bãi đỗ không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng chẳng làm khó được nhân vật lăn lộn đường phố như hắn. Hắn khoác lên chiếc áo công nhân dọn vệ sinh chuẩn bị sẵn trên xe, cầm xô nước, giẻ lau, đầu đội mũ, cố gắng né tránh camera giám sát tới phía sau chiếc BMW kia, trông như một người lau xe chăm chỉ làm việc, ngay cả bảo an có nhìn thấy cũng không thèm hỏi han.
Ở loại khách sạn cao cấp này nếu không có thẻ phòng thì ngay cả thang máy cũng không đi được, nói gì tới bắt gian tại giường, cho nên chỉ có thể ôm cây đợi thỏ mà thôi. Nửa tiếng sau Vu Đại Dương đã xong xuôi mọi việc, đang đợi cơ hội chụp trộm hai người đi ra thì lại có chuyện bất ngờ phát sinh. Cái xe mà người ủy thác cung cấp xuất hiện rồi, cũng đi vào bãi đỗ, sau đó chủ xe vội vàng vời xe đi vào khách sạn.
Chính là tên gian phu Lý Duy Khánh.
" Oa, bà vợ đó đúng là ghê gớm, gọi cả hai tình nhân tới khách sạn chơi kẹp 3 luôn mới sợ chứ!"
Vu Đại Dương vừa ra sức chụp ảnh vừa thương ông chồng xấu xí, bảo sao mà khóc thành như thế, người anh em đáng thương!
11 giờ 45 phút, đối tượng rời Lâm Hải cùng nam nhân không rõ danh tính.
14 giờ tới Khách sạn Ven Hồ Tiêu Sơn, hai người vào khách sạn, rất lâu không thấy ra.
14 giờ 27 phút, Lý Duy Khánh cũng tới khách sạn Ven Hồ, hai người hẳn là ở cùng nhau, tôi không thể tiếp cận.
Ghi chép giám sát được truyền trực tiếp tới di động của Cừu Địch thông qua QQ, hình ảnh, chú thích, trục thời gian đều rất hoàn chỉnh, chẳng trách mà Tiêu Kính Khoan lại tìm tới người này, đúng là có chút tố chất chuyên nghiệp.
Tạm thời chưa có tin tức xác định, Cừu Địch đưa di động cho Quản Thiên Kiều.
Lúc này bọn họ đang ở bên bãi biển, Quản Thiên Kiều nằm ở dưới ô, vậy mà vẫn lấy khăn tắm lớn che hết lấy cơ thể, còn đội mũ rộng vành, cô nàng này đặc biệt sợ cháy nắng, đang nhàn nhã đọc sách. Nhận di động của Cừu Địch, cô "ồ" lên khe khẽ, vốn dự liệu được Ngô Hiểu Tuyền sẽ đi gặp Lý Duy Khánh bàn bạc cách ứng phó, vậy mà câu được luôn Chúc Sĩ Bình.
Bất ngờ thôi chứ chẳng kinh ngạc, đến giai đoạn này rồi thì ai nhảy ra cũng bình thường.
Cừu Địch nằm ở cái ô bên cạnh, mặc quần lửng, áo sơ mi sáng màu, tay vốc nắm cát thả trôi theo gió, hỏi:" Dưới tình huống thông thường loại gián điệp hôn nhân sẽ làm gì?"
" Hiện giờ thì chắc là Vu Đại Dương đã giở trò trên xe của bọn họ rồi, cũng như gián điệp khác thôi, không có gì đặc biệt, gắn định vị, thu âm ... Có điều muốn bằng chứng trực tiếp là ảnh thân mật như ôm hôn, quan hệ thì không được rồi."
" Có cách nào để nghe trộm điện thoại của họ không?"
" Có." Quản Thiên Kiều gật đầu, Cừu Địch còn chưa kịp vui mừng thì cô đã hất nước lạnh:" Anh lấy di động của họ mang tới đây tôi gắn thiết bị vào ... Xì, bớt xem phim đi, gián điệp bên ngoài không thần thánh được như vậy đâu. Dù sao chỉ là gián điệp thương nghiệp, có dùng đồ cao cấp chăng nữa chỉ là giảm nhiễu, theo dõi xa hơn mà thôi, vẫn dừng lại ở trình độ thiết bị dân dụng, đem so với thiết bị quốc gia cung cấp thì kém một vạn tám nghìn dặm."
Cừu Địch không còn gì để nói nữa rồi, y đúng là đang nằm xem phim thật, cách đó xa xa là tiếng sóng biển, Bao Tiểu Tam chưa từng thấy biển, lạnh tới run cầm cập cũng nhất định muốn đi bơi, kéo cả Cảnh Bảo Lỗi theo. Nói thế chứ người đi bơi không ít đâu, nhìn xa xa, có một đám đầu người đang nhấp nhô theo từng cơn sóng biển, trong đó tên đang la hét chính là Bao Tiểu Tam. Nhìn cái thằng đó, đôi mày nhíu chặt của Cừu Địch giãn ra, mặt cũng nở một nụ cười.
" Ngắm được em gái nào mà cười gian thế?" Quản Thiên Kiều đang chú ý tới Cừu Địch, châm chọc, lại còn kéo khăn tắm trên người ném qua bụng y, hàm ý rõ ràng, che thứ xấu xí của anh lại:
Mùa đông ở phương nam không rõ ràng như phương bắc, hôm nay nhiệt độ ngoài trời chỉ 22 độ, tuy là mùa thấp điểm du lịch, vẫn có người ra biển chơi. Có điều cách ăn mặc ở bãi biển thì đúng là đủ kiểu, có người thì mặc áo len, ngoài áo khoác, lại có những cô gái mặc duy nhất chiếc áo thun mỏng không kém áo ngủ. Phía dưới càng không cần nói nữa, quần short, hoặc trực tiếp mặc bikini bên trong, khoe hết cặp chân trắng muốt, cặp mông tròn.
Đấy là chỗ nghỉ thôi, còn đưa mắt sang bên một chút, ở đó có đám đông đang chơi bóng chuyền bãi biển thì khỏi nói rồi, mấy cô gái mặc bikini nhỏ xíu, thân thể cân đối gợi cảm, những bầu ngực bộ mông rung rinh, còn là mấy em gái nước ngoài nữa chứ, Cừu Địch đoán là khách Nga hoặc đông âu, thực sự là nhìn cả ngày không chán. Minh chứng rõ ràng nhất là đám nam thanh niên tụ tập reo hò xung quanh.
" Làm gì có, đang nhìn Tam Nhi." Cừu Địch gỡ khăn tắm ra, mắt liếc qua Quản Thiên Kiều mặc cái cáo thun trắng, buộc mép áo ở hông, quần cộc, đi chân đất, đôi chân trắng muốt làm người ta hoa hết cả mắt, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng tỉ lệ rất chuẩn, cân đối, thu hút không kém cô cái chân dài. Y chỉ về phía Bao Tiểu Tam đang hú hét như dã nhân:
Quản Thiên Kiều cũng không nhịn được cười, giơ hai tay lên vươn mình cho đỡ mỏi:" Chúc Sĩ Bình, Ngô Hiểu Tuyền đều là những là con rắn không bị kinh động, xem ra kế hoạch đánh cỏ động rắn không sai."
" Cô đánh giá Chúc Sĩ Bình thế nào?" Cừu Địch tất nhiên có suy đoán của mình, chỉ muốn cùng xác nhận với Quản Thiên Kiều xem suy nghĩ của mình có sai sót gì không thôi: