Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 298 - Chương 132: Gián Điệp Thuê Gián Điệp. (5)

Chương 132: Gián điệp thuê gián điệp. (5) Chương 132: Gián điệp thuê gián điệp. (5)

Quản Thiên Kiều chống tay xoay người sang phía Cừu Địch, hai người cách nhau khá gần, lại đang nằm trên bãi biển, trông như đôi tình nhân:" Nếu hắn là tên gián điệp thứ hai thì quá thích hợp rồi, lấy trộm kỹ thuật độc quyền, đăng ký ở hải ngoại, cướp nghiệp vụ của Đồng Minh. Trong xĩ nghiệp dân doanh, cái chuyện chưởng quầy hại ông chủ đâu hiếm gì, thân phận của Chúc Sĩ Bình rất dễ thu hút nhà đầu tư mạo hiểm, thêm vào kinh nghiệm sống ở nước ngoài, đúng là quá dễ dàng."

" Điều này cũng chứng minh vì sao lại xuất hiện vụ tiết lộ bí mật thứ hai ngay sau vụ thứ nhất, mà mức độ thăng cấp, tôi đoán là hắn mượn hành vi của kẻ trước để che đậy cho hành vi của mình."

Cừu Địch trầm tư:" Đúng là không ai thích hợp hơn hắn nữa."

" Đúng, nhưng mà cũng không đúng." Quản Thiên Kiều lấy lại khăn tắm đắp lên người, chẳng biết vì lạnh hay là che ánh mắt của Cừu Địch bất chính của Cừu Địch thi thoảng liếc qua:

Cừu Địch cười gượng, ra biển còn che chắn thế này đúng là tội ác, ăn mặc như thế không cho người ta nhìn còn ác hơn:" Cô thấy không đúng ở đâu?"

" Anh còn nhớ một câu nói của giám đốc Tạ không, gián điệp mà bị bắt thì không phải là gián điệp cao minh ... Nếu đúng là Chúc Sĩ Bình, tôi e là chúng ta không có cơ hội bắt hắn."

Đúng là như thế, nghi hắn, biết hắn, nhưng bắt được hắn là chuyện khác, lại có thêm tên luật sư tham gia với chúng, chúng thế nào chẳng có thủ đoạn hợp pháp để bảo vệ bản thân. Quan trọng nhất là thời gian trôi qua lâu như thế, dấu vết nên xóa thì hẳn là xử lý sạch sẽ rồi, dù có một ngày chứng minh được hắn là gián điệp thì cũng chẳng thể làm gì được hắn, chứng cứ sẽ chẳng thể sưu tầm đủ ngược lại còn bứt dây động rừng để hắn chuồn mất.

" Tôi nhớ tới một câu nói, chuyện hôm nay cũng chẳng qua là sự lặp lại của quá khứ, giống Tuyên Chỉ, Đường Tam Thải của chúng ta trước kia, bị người Nhật Bản đường hoàng trộm lấy kỹ thuật chế tạo, sau đó mọi người lại bình luận người Nhật Bản thật tinh minh." Cừu Địch cảm khái:

" Thì cũng giống như các thương hiệu nước ngoài ở chỗ chúng ta cũng bị người ta làm nhái một cách điên cuồng vậy. Đó là bản tính trục lợi của thương nhân, không phân chia dân tộc hay tín ngưỡng, bọn họ thờ chung một thượng đế là tiền thôi." Quản Thiên Kiều thuận miệng tán gẫu:" Nếu Đồng Minh là sản nghiệp của anh sao?"

Câu hỏi này hơi xa quá rồi, một người chưa từng có trăm vạn, lại bảo phải tưởng tượng sở hữu công ty trị giá hàng tỷ thì xa xôi quá rồi, Cừu Địch ngẩng đầu nhìn trời:" Tôi làm thế nào à? ... Thực sự không nghĩ ra, ít nhất tôi không thể làm được chuyện đưa chú ruột mình ra tòa, nên chắc là cả đời này tôi không đạt được tới tầm cao đó đâu. Ngay từ đầu tôi đã đánh giá không đầy đủ về Tiêu Lăng Nhạn đúng là thất sách, cô ta thật lợi hại."

" Ừ, tôi cũng vậy, thậm chí có lúc thấy cô ta đáng thương ... Xét lại thì chúng ta muốn kiếm thêm thu nhập từ cô ta không dễ, Tiêu Lăng Nhạn có thể vì chuyện Quách Phi Phi mà trả Cáp Mạn trăm vạn đã là cực hạn rồi đấy."

Nghe tới đây là Cừu Địch hiểu rồi, Quản Thiên Kiều đang ngầm khuyên y từ bỏ, đây là chuyện không nhìn thấy hi vọng gì, không ai có năng lực chứng minh được Bác Sĩ - Phúc Kiến có liên quan gì đó tới cao tầng Đồng Minh, càng không thể biết được những mối quan hệ chằng chịt trong đó.

Từ bỏ sao? Cừu Địch không cam tâm chút nào, hắn tin vẫn còn cơ hội, chẳng qua là bọn họ chưa tìm ra được khe hở để chen vào thôi ... Bất tri bất giác mày nheo lại, đối mắt đờ ra, càng đuổi theo càng phát hiện ra con đường càng hẹp, tựa hồ vào ngõ cụt rồi.

Đột nhiên có một bàn tay nhỏ đưa ra xoa nhẹ lên đôi mày của mình, Cừu Địch quay đầu, chỉ thấy một đôi mắt linh động nhìn mình quan tâm.

" Đã bảo ra đây chơi mà, đừng suy nghĩ chiều quá." Quản Thiên Kiều đưa tay ra rủ:" Đi bơi đi!"

Cừu Địch bật cười:" Đi bơi thật à? Cô dám xuống nước tôi dám theo."

Quản Thiên Kiều chun mũi tinh nghịch:" Thì đi dạo, được chưa?"

Cừu Địch nắm lấy tay cô đứng dậy, một xúc cảm mê hồn tời làn da mịn màng truyền tới, tim không kìm được chút rung rinh. Hai người không nói gì cả, cứ thế đi ra biển, chân dẫm lên cát mịn, để từng đợt biển mát lạnh liếm qua bàn chân trần . .

Giữa khung cảnh trời mây, biển rộng, xung quanh có vô số nam thanh nữ tú nô đùa, khung cảnh nhộn nhịp lan tỏa tận tâm hồn rất dễ kích thích người ta cảm xúc trìu mến với người khác giới ...

Đáng tiếc có kẻ phá đám không đúng lúc.

Vu Đại Dương lại truyền tin tới, hai chiếc xe nối nhau xuất hành rồi, hơn nữa mục tiêu lại còn là sân bay. Tới lúc này ngay cả Vu Đại Dương cũng bắt đầu nghi ngờ , hắn trực tiếp gửi tin nhắn cho người giới thiệu " Tần Hoài Diễm Cơ". Ngô Hiểu Tuyền, Chúc Sĩ Bình đều là người của Công ty Khoa kỹ Đồng Minh, đây là công ty trứ danh của Hàng Châu, tra ra chuyện này dễ dàng lắm, không thể nào làm khó được một cao thủ trong nghề như Vu Đại Dương.

Tin nhắn của hắn là: Rốt cuộc chuyện là sao, các anh sao lại bảo tôi đi theo dõi hai vị giám đốc của Khoa kỹ Đồng Minh?

Quản Thiên Kiều đưa di động cho Cừu Địch xem:" Giấy không gói được lửa, đám người này tinh lắm."

" Dù sao thì hắn cũng không thể phát hiện được ý đồ của chúng ta." Cừu Địch biết chuyện này không che đậy được lâu:

" Anh đừng lạc quan! Những người này đều nhát gan như chuột vậy, thấy hướng gió bất thường là sẽ chuồn ngay đấy." Quản Thiên Kiều nói chắc chắn:

" Cô nói xem, bọn họ giờ này ra sân bay làm gì?"

" Chắc là Tiêu Lăng Nhạn sắp về rồi, ngày kia là ra tòa, chuyện này không thể chậm trễ."

Cừu Địch đứng lại, áy náy nói:" Xem ra tôi phải nuốt lời, không thể vui chơi hai ngày được nữa, tôi phải bố trí bước đi tiếp theo thôi."

Quản Thiên Kiều khẽ thở dài, cô biết trước sẽ như thế, không trách y:" Anh định làm gì?"

" Tôi tính thế này, bán Vu Đại Dương đi nhé? Dù sao thì hắn cũng không tiếp cận được mấy người đó, chẳng bằng dùng hắn để uy hiếp, khiến bọn họ sợ bóng sợ gió, thế nào?" Cừu Địch bắt đầu phát huy tâm tư u ám rồi:

Cũng chỉ còn chiêu bứt dây động rừng này thôi, Quản Thiên Kiều gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment