Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 299 - Chương 133: Đêm Khuya Sắp Gần Sáng. (1)

Chương 133: Đêm khuya sắp gần sáng. (1) Chương 133: Đêm khuya sắp gần sáng. (1)

Trời vừa tối sân bay quốc tế Tiêu Sơn liền biến thành thế giới khoa học viễn tưởng, tiếng loa thông báo chuyến bay hạ cánh vang lên. Ngô Hiểu Tuyền và Chúc Sĩ Bình đã đợi ở sảnh chờ cả tiếng đồng hồ rồi, không lâu sau nhìn thấy Tiêu Lăng Nhạn hưng phấn đi ra.

Bọn họ bận rộn đón người, xách hành lý, trông tâm trạng của Tiêu Lăng Nhạn có vẻ rất tốt, thuận miệng hỏi thăm chuyện ở nhà, than thức ăn ở bên Vũ Hán không hợp khẩu vị, không khí cũng chẳng tốt như ở chỗ họ, đoàn người cười nói rời đại sảnh.

Đi công tác cùng Tiêu Lăng Nhạn còn có hai trợ lý pháp vụ, họ ngồi trên xe của luật sư Lý Duy Khánh, hai bên tạm biệt hở sân bay, đi về phía ngược nhau.

Tiêu Lăng Nhạn ngồi vào xe, hứng thú nói chuyện rất cao, nói với Chúc Sĩ Bình, phía Bảo Đảo đã xuống nước rồi, chấp nhận chuyện hòa giải ngoài tòa. Còn về kết quả thì dựa theo hạn ngạch kinh doanh, bồi thường gấp đôi. Theo như lời Tiêu Lăng Nhạn kể, trợ lý pháp vụ đã tính toán lỹ lưỡng, bọn họ sẽ đưa ra giá đền bù tổn thất là 200 triệu, sau đó thong thả mặc cả, mức bồi thường thấp nhất cũng phải khiến cho Bảo Đảo phải đóng cửa.

Ngô Hiểu Tuyền lái xe không nói gì cả, Chúc Sĩ Bình ngồi ghế sau càng không dám nói gì, hai người đều trông giống có tâm sự nặng trĩu trong lòng. Giữa chuyến đi Tiêu Lăng Nhạn đã phát hiện ra chuyện không ổn rồi, hồ nghi hỏi:" Í, hôm nay mọi người làm sao thế, giám đốc Chúc, sao anh không nói gì cả?"

" À, ừ ..." Chúc Sĩ Bình hơi lúc túng, nhận ra mình im lặng hơi lâu:" Không có gì, chuyện này đã được xác định, còn gì để nói nữa đâu."

Điều này đúng là sự thực, song không đánh tan được nghi ngờ của Tiêu Lăng Nhạn, cô lại nhìn Ngô Hiểu Tuyền chuyên tâm lái xe:" Chị, rốt cuộc là sao thế? Sao chị cũng câm rồi à? Không phải là xảy ra vấn đề chứ?"

" À, không có chuyện gì lớn, trở về tôi báo cáo chi tiết cho tổng giám đốc." Ngô Hiểu Tuyền đáp:

Tiêu Lăng Nhạn là người nóng tính, không đợi được, thúc giục:" Có chuyện gì mà không thể nói bây giờ?"

" Thực sự không có gì to tát ... Chỉ là mấy nhân viên điều tra thương vụ kia còn chưa đi, vẫn đang loanh quanh ở một dải Hàng Châu." Ngô Hiểu Tuyền nhìn qua gương chiếu hậu quan sát sắc mặt Tiêu Lăng Nhạn, nói thêm:" Không giống đang đi du lịch."

Chẳng lẽ mấy tên đó còn chưa cam tâm cái chi phiếu không thanh toán được kia, dù sao đám đó lảng vảng không hay ho hết, Tiêu Lăng Nhạn hừ một tiếng:" Bọn chúng ăn no rửng mõ còn ở đây làm gì?"

" Chúng tôi cũng không biết, nhưng mà ..." Ngô Hiểu Tuyền không biết phải nói thế nào, ấp úng mãi:

Đúng lúc này di động của Tiêu Lăng Nhạn reo vang, hơn nữa còn là hai cái di động kêu cùng lúc, cô cầm lên xem, hai cái di động cùng xuất hiện một tên người, Cừu Địch ... Loại chuyện này chỉ có đám người đó làm ra được. Tiêu Lăng Nhạn không định nghe máy, mặc cho nó kêu, đợi hai người kia nói tiếp, nhưng tựa hồ không ai định nói, trong xe im lặng tới quỷ dị, chỉ có tiếng chuông điện thoại kiên trì reo, phá hỏng hết tâm trạng tốt đẹp của Tiêu Lăng Nhạn khi trở về.

Cân nhắc một lúc, Tiêu Lăng Nhạn nhận máy, giọng châm chọc:" A lô, nghe nói anh Cừu vẫn ở Hàng Châu, không biết có phải lưu luyến vẻ đẹp nơi này không?"

" Cô đoán xem?" Cừu Địch cười hì hì đùa cợt, không có chút nghiêm túc nào:

Thái độ này chọc giận Tiêu Lăng Nhạn tức thì, y là cái thá gì dám đùa với mình, lạnh lùng đe dọa:" Tôi không hứng thú đoán, cũng không hứng thù chơi trò trẻ con này, nếu anh còn gọi điện thoại quấy rối, tôi chỉ còn lựa chọn báo cáo cảnh sát."

" Chà, vậy thì đi thẳng vào chủ đề nhé, tôi cho cô biết một chuyện mà cô hứng thú này ... Hiện giờ cô đang ngồi một chiếc BMW thương vụ, biển số xe 2099. đi trên con đường cao tốc rời sân bay. Đi cùng cô còn có Chúc Sĩ Bình và Ngô Hiểu Tuyền, tôi ở đây có thể nghe thấy được cuộc nói chuyện của các cô đấy, cô tin không? ... Không tin à, bọn họ hình như đang có điều khó nói, ngập ngừng mãi không nói ra được? Đúng không? ... Đương nhiên, cô có thể đã suy đoán ra chiếc xe cô đang đi có vấn đề, nhưng cô có thể đề phòng được nơi khác không? Nhà này, văn phòng này ..."

Tiêu Lăng Nhạn sởn gai ốc, không đợi Cừu Địch nói hết đã hét lên:" Đồ vô sỉ!"

" Vô sỉ chính là giấy thông hành của chúng tôi đấy, chẳng lẽ lại làm cô bất ngờ đến thế sao?" Vẫn là cái giọng cợt nhả của Cừu Địch:

" Anh muốn làm cái gì?" Tiêu Lăng Nhạn quát:

" Cô đoán ra được mà, cũng giống như tôi đoán được cô đang muốn làm gì vậy." Cừu Địch nói xong câu này đột ngột cúp điện thoại:

Tiêu Lăng Nhạn không ngờ y dám cúp điện thoại trước mình, cô thì đang có vô vàn điều muốn nói, cơn giận càng không phát tiết được, tiếng tu tu khiến sợ hãi dâng lên trong lòng, quát lớn:" Dừng xe!"

Ngô Hiểu Tuyền nghe giọng điệu của Tiêu Lăng Nhạn khi nói chuyện là biết chuyện chẳng lành, vội vàng lái xe vào chỗ dừng xe khẩn cấp bên đường cao tốc. Tiêu Lăng Nhạn như nổi điên tìm kiếm trong xe:" Có máy nghe trộm gái trong xe, còn trơ mặt ra đấy làm cái gì, tìm cho tôi."

Hai người còn lại không hiểu gì vẫn cuống lên tìm kiếm, không bao lâu sau tìm thấy trong cần gạt nước, lỗ thông gió trên bảng điều khiển, đều bị gắn mấy thiết bị điện tử bé như móng tay. Ai nấy rùng mình, cả cái xe lớn thế này, ai biết bị người ta giở bao nhiêu thủ đoạn trên đó?

Tiêu Lăng Nhạn không tìm nữa, chỉ bằng chừng đó đủ chứng minh Cừu Địch đúng là đã nghe hết họ nói chuyện rồi, y không dọa, tinh thần hoảng loạn, mắt nhìn Chúc Sĩ Bình và Ngô Hiểu Tuyền phẫn hận:" Rốt cuộc hai người giấu tôi chuyện gì?"

Hai người đó càng không dám nói, nếu trong xe luôn bị nghe trộm thì rắc rối lớn rồi.

Bọn họ không chú ý thấy phía sau có một chiếc xe van màu trắng đang cuống cuồng bỏ chạy, Vu Đại Lượng biết chuyện theo dõi bị phát hiện, nào dám chậm trễ, trong nháy mắt dùng tới kế ba sáu, tẩu vi thượng sách.

Nhưng đôi khi chắp cánh khó bay, vừa quay đầu xe phóng đi như chớp, kinh hoàng chạy một mạch về nhà, còn chưa kịp thở phào thì giật nảy mình, Tiêu Kính Khoan dẫn theo vài người đợi đã lâu, một đám áo đen trông như xã hội đen vây hắn vào giữa, làm hắn nhũn người ngã xuống đất ...

" Mở cửa! Lôi hắn vào nhà!" Tiêu Kính Khoan lạnh lùng ra lệnh:
Bình Luận (0)
Comment