Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 300 - Chương 134: Đêm Khuya Sắp Gần Sáng. (2)

Chương 134: Đêm khuya sắp gần sáng. (2) Chương 134: Đêm khuya sắp gần sáng. (2)

Một tên áo đen đi tới, lục lọi người Vu Đại Dương lấy ra chìa khóa, mở cửa hiệu, hai người khác mỗi người xốc một bên cánh tay hắn kéo vào trong, ném hắn xuống đất, va phải đống đồ đồng nát trong hiệu, tiếng đồ rơi đổ liên hồi.

Người qua lại thấy cảnh này đều tránh xa, chẳng ai dại gì chuốc họa vào thân.

" Tôi, tôi trả tiền cho anh ..."

Vu Đại Dương tuy sợ tới chân tay mềm nhũn rồi, nhưng mà đầu óc vẫn còn chưa loạn, cuống quít móc ví ra, lấy tiền ông chủ Tiêu đã đưa trả lại cho người ta, cái mạng nhỏ quan trọng hơn:

Tiêu Kính Khoan không nhận, cũng không nói gì cả, cứ nhìn Vu Đại Dương chằm chằm, nhìn tới hắn sởn gai ốc, Tiêu Kính Khoan vừa đưa tay ra là hắn cuống lên cầu xin, giọng nói như chực khóc:" Ông chủ, tôi thực sự không nói dối, bọn chúng đúng là tới ga tàu cao tốc ... Thật, anh tin tôi đi mà, tôi vừa mới ra khỏi nhà ga thì bị người ta bịt mắt, cướp lấy ví tiền, điện thoại ... Ngày hôm đó tôi phải đi bộ về nhà, thật đấy!"

" Ông chủ, có lẽ là bọn chúng cố ý bày trò lừa anh, chứ tôi không nói dối, tôi có người bạn chuyên điều tra hôn nhân, hắn theo dõi định vị tín hiệu chuẩn lắm, tôi sao dám lừa anh ... Ông chủ, anh tin tôi đi."

Tiêu Kính Khoan ngồi xuống, làm Vu Đại Dương sợ hãi hai tay ôm đầu sợ bị đánh, cái bộ dạng ăn hại đó làm đám áo đen nhổ nước bọt khinh bỉ. Không ngờ ôm đầu mãi không hề bị người ta ẩu đả như tưởng tượng, mà lại có thứ gì đó khe khẽ gõ lên đầu, Vu Đại Dương he hé khe ngón tay nhìn, tích tắc mắt sáng lên, di chuyển lên xuống theo tay Tiêu Kính Khoan đánh vào đầu mình ... À, là di chuyển theo xấp tiền mới đúng.

" Ông chủ, thế này là ..." Vừa thấy tiền một cái Vu Đại Dương không khác gì được bơm máu, bơm mana, mặt hồng hào hẳn, hình như chuyện không như mình nghĩ:

" Mấy kẻ này, anh tìm ra cho tôi, anh có bao nhiêu người quen biết trong nghề này gọi hết theo ... Tìm ra được một người, trả anh một vạn, tìm được cả ba người, trả anh năm vạn." Tiêu Kính Khoan chạy suốt một ngày không có thu hoạch gì, thậm chí một phương hướng cũng chẳng có, đành phải tìm tới dân chuyên nghiệp duy nhất mà hắn biết:

Còn chuyện hôm qua hắn đánh Vu Đại Dương thuần túy vì tức giận chứ không nghi ngờ gì tên này.

Vu Đại Dương mắt đảo tròn một vòng, gật đầu ngay:" Được ạ ... Có điều nếu bọn họ không ở Hàng Châu thì làm sao?"

" Chắc chắn là vẫn ở Hàng Châu, nói không chừng ở ngay Tiêu Sơn thôi, thậm chí là đang ở trấn Lâm Hải, bọn chúng không đi đâu xa ngoài ba nơi này đâu." Tiêu Kính Khoan khẳng định, thuận tay ném tiền lên người Vu Đại Dương:

Vu Đại Dương bò đi nhặt tiền như chó, sau đó khom lưng đi vên cạnh Tiêu Kính Khoan, nóng lòng thể hiện bản thân:" Theo như phân tích của tôi, cả ba tên đó đều có kinh nghiệm chống theo dõi phong phú, khả năng là chúng cố tình dẫn dụ chúng ta tới ga tàu cao tốc, để chúng ta hiểu lầm là bọn chúng đã bỏ đi. Nếu bọn chúng chưa đi, vậy thì không giới hạn ở thành phố Giang Châu đâu, có khả thể là bất kỳ nơi nào quanh đây, chỉ cần ở trong tầm một hai tiếng lộ trình thì vẫn đủ khả năng ứng phó."

Nghe có lý lắm, Tiêu Kính Khoan gật gù:" Mấy chuyện này tôi không hiểu, bất kể anh làm thế nào, chỉ cần moi bọn chúng ra cho tôi."

" Vâng, anh cứ chờ tin tức của tôi là được!" Vu Đại Dương vỗ ngực đảm bảo:

Có điện thoại gọi tới, Tiêu Kính Khoan xem số rồi đi ngay, tới cửa quay đầu uy hiếp:" Các Thiết Đầu, nếu không tìm ra người thì thù mới nợ cũ tôi tính một thể đấy."

" Hả? Cái ... Vâng, vâng, dạ!"

Vu Đại Dương định nói chuyện không liên quan tới mình, có điều không dám, vội vâng dạ, tiễn đám người Tiêu Kính Khoan ra xe, nhìn đám đó vội vội vàng vàng chạy mất, như có lửa đốt đít vậy. Hắn không khỏi liên tưởng tới chuyện có người đang điều tra Đồng Minh.

Sự đời nhiều lúc xoay chuyển chẳng ai ngờ, đêm qua đang hồn xiêu phách lạc thì có người tìm tới đưa tiền, hôm nay tưởng bị ăn đòn lại lần nữa tiền rơi vào đầu.

Vu Đại Dương không về cửa hiệu, mà rón rén lên xe như trộm, đóng cửa lại hớn hở liếm nước bọt đếm tiền, lại xem tư liệu Tiêu Kính Khoan cung cấp. Hình ảnh lấy từ camera giám sát in ra nên không rõ ràng lắm, nhưng hắn ngay lập tức nhận ra cái thằng ái nam ái nữ hôm qua ở nhà ga, tức thì tỉnh mộng.

Chính là bọn chúng, chúng không chỉ dùng tín hiệu đánh lừa hắn, còn thông đồng với nhau cướp tiền cướp điện thoại của mình ... Cảnh Bảo Lỗi, Vu Đại Dương lẩm nhẩm cái tên này, riêng thằng này, hắn không ngại dùng thủ đoạn độc ác nhất báo thù.

Trong đầu Vu Đại Dương cũng hiện ra một cái tên nữa, Tần Hoài Diễm Cơ, một trong những người sáng lập nhóm Thính Phong, vì sao y cũng tra người của Đồng Minh, liệu có liên hệ gì không? Kiếm cơm cái nghề này thời gian không ngắn nữa, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì phải làm thế nào, Vu Đại Dương đều nắm rõ ... Loại ông chủ lớn như Tiêu Kính Khoan giao việc chính là thuộc loại làm được hay không cũng phải làm, quan trọng là làm thế nào thôi.

Nghĩ rất lâu, số tiền nặng trĩu trong tay đã thành công xua đi cảnh giác với nguy hiểm trong lòng Vu Đại Dương, thế là hắn liên hệ với toàn bộ đám bạn bè của mình, rủ ra đầu đường ăn thịt xiên nướng bàn chuyện lớn, không bao lâu sau, cả đám đã đạt thành ý kiến thống nhất.

Đây là địa bàn của chúng ta, nhất định không cho người ngoài tới hoành hành.

Lại nói Tiêu Kính Khoan bị điện thoại của Tiêu Lăng Nhạn gọi đi, tới đường cao tốc đón người. Có vẻ như tổng giám đốc Tiêu đang rất tức giận, thậm chí không thèm để ý tới Ngô Hiểu Tuyền và Chúc Sĩ Binh, xe hắn vừa tới một cái là đi lên, mặc kệ hai người kia ở đó, suốt cả dọc đường mặt âm trầm không nói không rằng, đi thẳng về biệt thự.

Đợi tới khi Chúc Sĩ Bình và Ngô Hiểu Tuyền quay về thì Tiêu Lăng Nhạn vừa mới ăn cơm xong, Tiêu Kính Khoan vẫn đợi ở cổng, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì mà khiến tổng giám đốc tức giận như vậy? Ngô Hiểu Tuyền đem chuyện phát hiện những thiết bị giám sát trên xe ra nói, Tiêu Kính Khoan sợ hãi không dám nói nữa, thế này khác nào đào tới mộ tổ của người ta rồi, đâu chỉ là người thường, đây là phú bà sở hữu gia sản bạc tỉ.

Đám người đó chơi lớn quá rồi.
Bình Luận (0)
Comment