Chương 135: Đêm khuya sắp gần sáng. (3)
Chương 135: Đêm khuya sắp gần sáng. (3)
" Vào hết cả đi!" Tiếng gọi từ trong phòng truyền ra:
Ba người rụt rè đi vào đại sảnh, Tiêu Lăng Nhạn đã thay y phục ở nhà, đang ngồi trên ghế sô pha xem tư liệu, đuổi giúp việc đi, chẳng bảo ba người kia ngồi, nói chuyện không khách khí gì nữa:" Ngày kia là ra tòa rồi, hôm nay hai người lái cái xe toàn thiết bị nghe trộm đi đón tôi, sợ người ta không biết tính toán của chúng ta hay sao? Hiểu Tuyền ... Tiêu Quảng Bằng mời luật sư nào?"
Ngô Hiểu Tuyền bị câu này làm cứng họng, không trả lời nổi, từ lúc nhận được điện thoại của Lý Duy Khánh, cô ta còn đầu óc nào nghĩ chuyện khác nữa.
Tiêu Lăng Nhạn hừ một tiếng, cô cũng thừa biết trình độ của người chị họ này, chẳng hi vọng gì:" Sĩ Bình, anh đi theo cha tôi một thời gian rồi, tình hình ở trong nhà máy khuôn đúc, anh cũng biết rõ. Nếu không lấy được nhà máy đó về là chúng ta thua, nếu lấy về được mỗi cái xác không thì cũng bằng với việc chúng ta thua, thái độ của đám kỹ thuật viên ra sao?"
Chuyện này e là cũng rất khó khăn, Tiêu Vân Phi bao năm qua không can dự vào chuyện công ty, dồn hết tâm huyết vào nhà máy đó, bên trong nhà máy rất nhiều người do ông ta đích thân chỉ dạy, thậm chí có người đã theo ông ta hơn mười năm. Giá trị của những người này ra sao, Chúc Sĩ Bình biết rất rõ, ngoài kia đang có không biết bao nhiêu công ty đang muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, đưa ra mức lương không nhỏ mời họ về làm việc. Hiện giờ bọn họ còn chưa có động tĩnh gì là vì muốn xem vụ kiện thế nào, nếu chẳng may vì kiện cáo mà bỏ đi, đó sẽ là tổn thất lớn nhất của Đồng Minh.
Mặc dù Tiêu Lăng Nhạn lúc nào cũng nói không sợ kiện cáo, nhưng điều cô sợ nhất chính là kiện cáo, chẳng may Tiêu Vân Phi không nể mặt, quyết đấu cho tới cùng, rồi lại chơi một chiêu bảo lãnh tại ngoại đợi xét xử, khi ra dựng cờ lớn hô một tiếng, đám đồ đệ lại chẳng theo nườm nượp hay sao?
" Sao không nói?" Tiêu Lăng Nhạn không vui, vừa về tới nhà một cái đã hết chuyện này tới chuyện kia, làm cô nhìn ai cũng chướng mắt:
" Chuyện là thế này, tôi đã tìm tới mấy người trò chuyện, có điều hiệu quả không lý tưởng." Chúc Sĩ Bình nói một cách uyển chuyển, Tiêu Vân Phi chính là cái loại ngoài mềm trong cứng, cố chấp cứng đầu, muốn xoa dịu ông ta không dễ. Huống hổ ở loại chuyện này, nghiêm khắc mà nói thì nhà máy khuôn đúc do ông ta một tay gây dựng, nói là ông ta đắp từng viên gạch viên đá mà thành không sai, vốn hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ông ta, chính vì dính líu tình thân vào mà làm hỗn loạn hết cả.
Tiêu Lăng Nhạn tay đỡ trán, cô nghe vậy là biết không có tiến triển gì, nhìn sang Tiêu Kính Khoan, Tiêu Kính Khoan chưa đợi được hỏi đã vội thể hiện lòng trung thành:" Chỗ tôi không có chuyện gì, tổng giám đốc yên tâm, dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng đứng về phía chị."
" Tôi muốn hỏi chuyện anh dính líu tới người của Cáp Mạn là sao?" Tiêu Lăng Nhạn hỏi:
" Tôi ở thành phố có một, một ... một người bạn gái, cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, không làm gì hết, ai ngờ bị bọn chúng chụp trộm ... Lần trước tôi cho tiền bịt miệng chúng rồi, cứ nghĩ chuyện này vậy là qua, chúng cũng thời gian dài không nhắc tới nữa. Rồi chẳng hiểu làm sao mấy ngày trước chúng đột nhiên tìm tới tôi, dùng chuyện này để đe dọa tôi, muốn hỏi chuyện Công ty Bác Sĩ - Phúc Kiến, rồi hỏi giám đốc Chúc có phải gián điệp không?" Tiêu Kính Khoan cố tình kể vắn tắt, lược bỏ phần liên quan tới mình, đẩy vấn đề cho người khác, ý nói, không phải vấn đề ở tôi, mà là tại người khác, chúng mới tìm tới tôi:
Sắc mặt Tiêu Lăng Nhạn rất tệ, cô biết vì sao đám đó giở quẻ, chính vì cô chơi chúng một vố:" Anh nói gì rồi?"
Tiêu Kính Khoan vội vàng thanh minh:" Tôi không nói gì hết, sau đó tôi sợ chúng còn giữ ảnh của tôi sẽ thành hậu họa, muốn tìm vài người đánh chúng một trận đuổi đi."
Hắn cố tình nói lấp lửng như thế để vớt chút thể diện, chuyện người của mình bị đánh rồi lại bị người ta lừa một vố chạy tới nhà ga thì cố tình lờ đi. Ai ngờ Tiêu Lăng Nhạn bĩu môi khinh miệt:" Kết quả không phải là đối thủ, bị người ta đánh cho cúp đuôi chạy chứ gì?"
Tiêu Kính Khoan sượng mặt, không hiểu sao Tiêu Lăng Nhạn biết, hắn ứng phó cũng nhanh, chuyển sang khổ nhục kế:" Vâng ạ, đám người đó quá khốn nạn, chúng đánh người của tôi một trận, còn tháo cả bánh xe, suýt nữa đã gây ra tai họa thảm khốc rồi."
Đúng là chơi lửa bất cẩn, dẫn hỏa thiêu thân, Tiêu Lăng Nhạn có chút hối hận, chỉ vì muốn hả cơn tức mà chuốc thêm một rắc rối không đáng có. Cô biết đám người đó muốn gì, nhưng nếu chúng đã tra tới chuyện Bác Sĩ, e là không dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa cô cũng không phải người dễ thỏa hiệp:" Vậy thì anh mang theo thêm ít người, bằng mọi cách tìm cho ra bọn chúng cho tôi, không cho chúng xuất hiện trong tầm mắt của tôi ... Thực sự không được thì nhờ tới người phân cục công an giúp chúng ta, bất kể thế nào cũng không để bọn chúng gây thêm rắc rối ở lúc này ... Anh đi đi."
" Vâng, tôi đi ngay đây!" Tiêu Kính Khoan nhận lệnh chuồn ngay, rời khỏi cái nơi áp lực này:
Thế là trong phòng chỉ còn Ngô Hiểu Tuyền và Chúc Sĩ Bình thiếu tự nhiên đứng đó, nhưng Tiêu Lăng Nhạn có vẻ chẳng còn sức mà tức giận với họ nữa, hời hợt phất tay:" Hai người cũng đi đi, tìm luật sư Lý, chuẩn bị tài liệu ra tòa."
Hai người lặng lẽ gật đầu lùi ra, đến lúc lên xe không nói với nhau lời nào, đường ai nấy đi.
Hết chuyện nhà gỡ không biết đường nào, giờ lại còn thêm chuyện không đâu vào đâu chưa biết phải làm sao, khiến Tiêu Lăng Nhạn muốn trầm cảm. Đặc biệt là chuyện xe mình ngồi có thiết bị nghe trộm, từng lời nói rơi vào tai người ta, như rắn độc nấp trong bóng tối thè lưỡi rình rập, đám người đó đang làm gì? Bọn chúng biết cái gì? Liệu bọn chúng có liên hệ gì với Tiêu Quảng Bằng không?
Càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng giận, Tiêu Lăng Nhạn tìm số điện thoại của Tạ Kỷ Phong gọi tới ... ... ...