Chương 136: Đêm khuya sắp gần sáng. (4)
Chương 136: Đêm khuya sắp gần sáng. (4)
Bắc Kinh, những cơn mưa tuyết, kéo theo sự lạnh giá, đóng băng sương mờ để rồi phủ lên cả khu rừng bê tông cốt thép một tấm áo mới, màu của tuyết trắng tinh khôi. Hôm qua trời còn quang mây, chỉ qua một đêm, khắp nơi phủ lên một tầng lớp dày, lạnh buốt.
" Giám đốc Tạ, anh nói sao, bọn họ vẫn còn ở Hàng Châu điều tra Đồng Minh à? Hả? Lại còn gắn thiết bị theo dõi trên xe của Tiêu Lăng Nhạn ... Giờ cô ta muốn kiện cả chúng ta sao? Kiện cái gì chứ?"
" Vâng, vâng, tôi biết rồi ạ, tôi sẽ lập tức liên hệ với bọn họ ngay."
Đường Anh bị cuộc điện thoại bất ngờ của Tạ Kỳ Phong, cùng liên tiếp những tin chấn động khiến cô nhất thời bấn loạn. Cũng may đang tắc đường, cô bị kẹt giữa dòng xe, nhìn phía trước chẳng thấy đầu, nhìn phía sau chẳng thấy đuôi. Ngay lập tức Đường Anh gọi điện thoại cho Cừu Địch, không được, gọi cho Quản Thiên Kiều cũng không thể liên hệ, bốn người như cùng tắt máy vậy.
Điều này càng khiến Đường Anh thêm lo lắng, cô vào QQ, Wechat, dựa theo giao hẹn trước, gửi đi biểu tượng ba sợ lông đang cháy, đó là muốn liên hệ khẩn cấp.
Không ngờ ảnh vừa mới gửi đi đã có hồi âm rồi, là biệt danh Tần Hoài Diễm Cơ của Quản Thiên Kiều, một cái emo tò mò kèm tin nhắn: Sao thế chị Đường?
Đường Anh nhanh chóng gõ bàn phim, gửi đi một đoạn tin nhắn cực dài, từ chuyện theo dõi Tiêu Lăng Nhạn, tới chuyện Đồng Minh muốn khởi kiện họ kể ra: Giám đốc Tạ vừa mới gọi điện cho tôi, sao mọi người vẫn còn tra Đồng Minh ...
Còn chưa kịp kể hết thì một loạt thông báo gửi tới muốn che hết màn hình, thì ra Quản Thiên Kiều gửi cho cô mấy chục bức ảnh.
Toàn bộ là ảnh chụp bên bãi biển, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi kéo hai tay Cừu Địch xuống nước; bốn người ngồi trên tảng đá lớn ngắm hoàng hôn, còn ảnh ba chàng trai mình trần chơi bóng chuyền bãi biển với ba mỹ nữ nước ngoài mặc bikini; Cừu Địch cõng Quản Thiên Kiều, hình như tham gia chạy đua trên bãi biển, cảnh đốt lửa trại Quản Thiên Kiều nhảy với một chàng trai nước ngoài, bốn người ngồi quanh cái mâm hải sản ê hề ... Ảnh gần nhất là một tiếng trước thôi.
Cuối cùng là dòng tin nhắn trả lời của Quản Thiên Kiều, có thể cảm nhận sự giận dữ qua từng câu chữ: Chúng tôi đang ở biển nghỉ ngơi, Tiêu Lăng Nhạn lên cơn thần kinh à? Chị mặc kệ cô ta, chắc chắn cô ta lại muốn kiếm cớ gọi chúng ta về sai bảo miễn phí đấy ... Chị bảo với cô ta, thanh toán chi phiếu 100 vạn kia đi rồi nói chuyện tiếp!
Ồ, nghe hợp lý lắm, không thể bài trừ khả năng Tiêu Lăng Nhạn gặp phải phiền toái muốn Cáp Mạn bọn họ giúp đỡ, lần trước cô ta đã giở trò đó ra nên ngầm sai cảnh sát bắt cô mà. Nghĩ như thế Đường Anh yên tâm hơn một chút, hỏi tình huống gần đây của bọn họ, Quản Thiên Kiều không trả lời mà gửi thêm một bức ảnh nữa.
Ba cái mặt say xỉn đang chu môi ra đòi hôn hiện ra trên màn hình của Đường Anh khiến cô bật cười, hâm mộ vô kể: Thực sự muốn ở đó cùng với mọi người.
Quản Thiên Kiều trả lời một câu: Chị không thể thả lỏng bản thân được, nên không có cơ hội rồi.
Câu này làm Đường Anh ngồi ngây ra rất lâu nhìn màn hình, đến khi cô liên hệ trở lại thì đối phương đã không hồi âm nữa, đoán chừng là đang chơi vui vẻ nên không để ý tới cô nữa.
Đường Anh đem chuyện báo cáo cho Tạ Kỷ Phong, dòng xe vẫn chẳng nhích thêm được chút nào, cô buồn chán mở đống ảnh Quản Thiên Kiều gửi ra, xem kỹ từng bức ảnh trong đó, cảnh vui đùa, những nụ cười vô tư lự đó khiến cô thật hâm mộ.
Lúc này lái một chiếc Audi nhưng cảm giác của Đường Anh chẳng khác gì đang bị giam trong một cái lồng sắt, kiếm được bao nhiêu tiền cũng vô nghĩa, đừng nói tới bạn trai, cô chẳng có lấy một người bạn.
Ánh mắt lại nhìn di động, ngón tay phóng đại một bức ảnh lên, Cừu Địch vừa dưới biển đi lên, ngay sau cảnh bị lôi xuống biển, dáng người cao, làn da màu đồng, cơ ngực dưới ánh triều tà rắn chắc như đá cẩm thạch, trông hết sức hoang dã ... Cô có cơ hội thực sự thành người trong đoàn thể nhỏ này, nhưng cô bỏ lỡ rồi.
Cùng lúc ấy, Quản Thiên Kiều không phải đang mải chơi, mà là đưa điện thoại của mình cho mọi người xem, cho nên không trả lời Đường Anh.
Cừu Địch nhún vai không nói gì cả, chuyện trong dự liệu thôi, Cảnh Bảo Lỗi thì nói, truyền đi nhanh thật đấy, Tiêu Lăng Nhạn đã đi cáo trạng rồi, chắc là lúc này cô tổng giám đốc tiêu đó sợ lắm đây, hiển nhiên cho rằng chúng ta đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ ở trên xe.
Bao Tiểu Tam là người cuối cùng nhận lấy di động, xoay ngang xoay dọc màn hình một hồi, không ngờ hỏi:" Kiều, đốt ba sợi lông gà làm cái gì thế?"
" Lông vũ, anh đúng là ngu ngốc." Quản Thiêu Kiều mắng, cướp lại di động:
" À, ra là lông chim, còn chẳng bằng lông gà." Bao Tiểu Tam khịt mũi, thế là bị Quản Thiên Kiều tức giận, cầm cốc bia đổ vào mồm hắn, tới khi Bao Tiểu Tam uống sặc bia ra mũi, liên tục cầu xin mới bỏ qua.
Bọn họ đúng là đang chơi rất vui, bơi giữa mùa đông, xem thủy cung, đốt lửa trại ở bãi biển, ăn hải sản tươi, vừa chơi tưng bừng còn thuận tiện chọc tức Tiêu Lăng Nhạn. Có lẽ vì lần này chơi thực sự đã đời, cái 100 vạn mong manh kia đã không còn là tâm kết của họ nữa rồi.
" Ê, ê, đừng uống nữa ... Ông chủ, mang két bia này đi ... Không uống nữa." Quản Thiên Kiều thấy Cừu Địch lại định mở bia thì ngăn cản, khi giở trò xấu thì Cừu Địch cầm đầu, còn bình thường Quản Thiên Kiều rất ra dáng đại tỷ:" Các anh mà uống say lăn quay ra đó, tôi không khiêng được về đâu đấy, mặc người ta ném các anh ra đường ngủ."
" Còn nữa Cừu Địch, chính chủ về rồi đấy, đang nổi điên đi tìm chúng ta khắp nơi kia kìa, đừng để uống say, người ta tìm tới nơi không chạy nổi. Tới lúc bị người ta tóm được, trói gô cổ ném trước mặt Tiêu Lăng Nhạn, tha hồ mà hối hận."
" Đúng lắm, phải giữ đầu óc tỉnh táo, không thể uống bia nữa." Cừu Địch rất nghe lời, bỏ chai bia xuống, quay sang hỏi Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, hay là chuyển sang uống rượu trắng!"
" Chơi, sợ gì!" Bao Tiểu Tam mặt bỏ phừng phừng liếm mép:
Quản Thiên Kiều nhảy dựng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi, mím môi mím lợi đá Cừu Địch:" Anh cố ý chọc tức tôi đấy à? Có tin tôi đi ngay bây giờ không?"