Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 137: Đêm Khuya Sắp Gần Sáng. (5)

Chương 137: Đêm khuya sắp gần sáng. (5) Chương 137: Đêm khuya sắp gần sáng. (5)

" Này, này ... Đừng đi đừng đi, không uống nữa, nói đùa thôi mà, thực sự không uống nữa đâu, ở đây ai đi cũng được, riêng cô không thể đi." Cừu Địch ngăn Quản Thiên Kiều cười nịnh:" Cô là con mắt của chúng tôi mà."

Bao Tiểu Tam hơi rượu bốc lên, khí anh hùng tỏa ra ngùn ngụt, ngứa mắt với bản mặt nịnh thần của Cừu Địch:" Phì, thằng hèn nhát nịnh bợ, có thế cũng sợ . . Kiều chỉ là ..."

" Là cái gì?" Quản Thiên Kiều nhướng mắt lên, giọng điệu sặc mùi uy hiếp, cô thừa biết tên này mõm cho không mọc được ngà voi:

" Em gái của chúng ta." Bao Tiểu Tam vội vàng sửa lời, thoát một kiếp nạn."

" Cậu nói cho rõ ràng, là em gái hay là ... em ... gái." Cùng một chữ, qua giọng điệu kéo dài của Cảnh Bảo Lỗi liền sinh ra nghĩa khác ngay:

" Cậu chắc chứ, là ... em ... gái thật à?" Cừu Địch chọc thêm vào:

Bao Tiểu Tam phản ứng có phần chậm chạp, Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi cười lăn cười bò. Nhìn ba tên say, Quản Thiên Kiều bất lực hai tay ôm mặt, khuỷu tay chống bàn:" Ôi, danh tiết của tôi, tương lai thế nào cũng bị hủy trong tay ba tên khốn kiếp này ..."

Kết quả đóng giả đau khổ không ăn thua, ba tên kia mặt nhơn nhơn, tính đanh đá bùng lên, đập bàn quát:" Không được uống nữa, giờ là lúc phải ra quyết định rồi. Cừu Địch, đừng hòng giở trò qua mắt tôi, thái độ của tôi rất rõ ràng, vì tiền chúng ta có thể vô liêm sỉ, nhưng quyết không thể mạo hiểm."

" A, đúng quá, đây gọi là chí lớn gặp nhau." Cảnh Bảo Lỗi giơ ngón cái lên:

" Đúng thế, Kiều, câu này anh thích đấy, có thể lấy làm khẩu hiệu nhân sinh. Cơ mà nói thế có muộn rồi không, chuyến này có vẻ như vô sỉ cũng không làm được trò trống gì, giờ chọc người ta phát khùng rồi, gặp lại e là có nguy hiểm." Bao Tiểu gật gù:

Quản Thiên Kiều chỉ mặt Bao Tiểu Tam dạy bảo Cừu Địch:" Thấy chưa, đến Tam Nhi cũng còn hiểu, cấm làm việc mạo hiểm nghe chưa?"

" Được, được!" Cừu Địch rất có tinh thần phục thiện:" Tiếp thu kiến nghị của mọi người, lần này quyết định đi săn."

" Đi săn ... A, phải rồi, Cừu Địch, Tết này dẫn tao tới nhà mày chơi nhé! Lần trước theo chú Cừu học bắn nỏ, vừa thành thạo thì phải về rồi, chưa kịp thử. Lần này chúng ta mỗi người một cái, nhất định phải săn được con lợn rừng, Tiểu Đơn cứ bảo tao bốc phét ..." Bao Tiểu Tam đang nói hăng thì cảm nhận sát khí ngùn ngụt từ em gái, không dám ho he nữa:

Cừu Địch quen dùng mấy chuyện vớ vẩn để miêu tả ý đồ của mình, điểm này Quản Thiên Kiều biết. Đúng thế thật, Cừu Địch cầm que thịt nướng vung vẩy:" Bắt thỏ thì canh ruộng, bắt sói lên lưng núi, bắt lợn rừng tốt nhất canh bên sông, bắt gà rừng thì tìm bụi cỏ là được ... Nói thì đơn giản nhưng làm thì khó, ví như muốn bắt lợn rừng, không phải như mày nghĩ dùng một hai cái nỏ mà săn được đâu, da nó dày lắm, bắn nó được một phát, không có cơ hội bắn phát thứ hai. Ngay cả dùng súng thì cũng không có cơ hội nổ súng nhiều với nó."

" Cách tốt nhất để săn lợn rừng chính là cần đám đông gõ chiêng la, dọa lợn rừng sợ chạy, tới chỗ rộng rãi, khi nó lộ rừng, chừng một giây sẽ khựng lại không biết chạy chỗ nào, đó chính là lúc nổ súng tốt nhất."

" Bốc phét, mày mà biết bắn súng à?" Bao Tiểu Tam ghen tỵ mờ mắt, hắn mới được bắn nỏ, không ngờ người ta chơi súng rồi:

" Súng nhà tao mới bị tịch thu chưa lâu, bảo vệ rừng là thành phần bị thu súng cuối cùng, thời cao trung tao đã tự mình săn một con lợn rừng rồi." Cừu Địch vênh mặt đắc ý:

" Oa, lợi hại thế!" Cảnh Bảo Lỗi suýt xoa:

Bao Tiểu Tam ghen tỵ phát cuồng, hét lên:" Lợn cái chứ gì?"

Quản Thiên Kiều ngửa đầu cười to rất khoa trương, Cừu Địch tức lắm, làm hỏng cả câu chuyện hay, tát Bao Tiểu Tam một phát, Bao Tiểu Tam đạp lại, đến khi Quản Thiên Kiều can ngăn mới chịu thôi:" Cừu Địch, đừng nói linh tinh nữa, đi săn thì liên quan gì tới chuyện này?"

" Đang định nói, tại thằng lắm chuyện này chen ngang." Cừu Địch bực mình tiếp tục giải thích:" Ý tôi nói tới cơ hội, thời cơ nhất định phải nắm bắt chuẩn xác, phải lùa con mồi vào vị trí trước mới có thể ra tay, cơ hội chỉ có trong khoảnh khắc thôi."

" Thế hiện giờ tới lúc chưa?" Cảnh Bảo Lỗi sốt ruột, người bạn này học chuyên ngành Trung Văn, trình bày thích rườm rà:

" Vẫn hơi sớm một chút, tôi chưa nhìn rõ tình thế, đối phương phản ứng còn chưa quá rõ, đối phương phản ứng càng mạnh chứng tỏ vấn đề càng lớn, cáo trạng tới Tạ Kỷ Phong khả năng mới chỉ là biểu hiện bên ngoài, nếu không bọn chúng đã có hành động kịch liệt hơn rồi." Cừu Địch khịt mũi, nếu không làm cho đám đó phát điên thì có lỗi với bản thân:

" Chúng ta ở đây chơi thì nhìn thấy thế quái nào được chứ." Bao Tiểu Tam thắc mắc:

Quản Thiên Kiều trầm tư:" Nếu như bọn chúng chịu bỏ công sức thì tìm ra chúng ta chẳng khó đâu, quẹt thẻ của Bảo Lỗi này, dùng tên Tam Nhi thuê xe, dùng điện thoại của Cừu Địch liên hệ với Tiêu Quảng Bằng ... Nếu là tôi sẽ hơi vất vả chút, nhưng với Đồng Minh, họ có liên hệ mật thiết với công an, bỏ chút công sức là tìm được tới đây."

Nói tới đó cô sực tình:" Tôi hiểu ý anh rồi, anh muốn thông qua chuyện này thăm dò nông sâu của Tiêu Lăng Nhạn, nếu cô ta mà lờ chúng ta đi thì ..."

Cừu Địch gật đầu tiếp lời:" Thì chúng ta hết hi vọng rồi, việc chúng ta làm chẳng đụng chạm được tới Đồng Minh, mới chỉ làm cá nhân cô ta khó chịu thôi. Thế thì khỏi nghĩ nữa, chúng ta về là được rồi."

Cảnh Bảo Lỗi chột dạ nhìn ngang ngó dọc, bị người ta tìm tới tận nơi có gì hay ho đâu, Cừu Địch lại cứ như là chỉ mong người ta tìm được vậy, hắn bắt đầu nhấp nhổm, khó tin hỏi:" Vậy nếu người ta săn đuổi chúng ta quyết liệt thì chúng ta sẽ đấu lại à?"

Cừu Địch gật đầu xác nhận:" Đúng thế đấy, chúng ta nhìn hoa trong sương, bọn họ thì ngắm trăng trong nước, tóm lại là đều nhìn không rõ, tôi muốn biết nhược điểm của bọn họ ở đâu, còn cô ta thì chắc chắn muốn biết là chúng ta nắm được bao nhiêu bí mật, không đấu với nhau sao được?"

" Con đĩ đó kiêu ngạo lắm, căn bản không để chúng ta vào mắt, nếu không đã chẳng trêu đùa chúng ta ở lần cuối đó." Bao Tiểu Tam vẫn còn hận chuyện này:" Tốt nhất là người cô ta tới đây, đánh cho bọn chúng tan tác."

Quản Thiên Kiều, Cảnh Bảo Lỗi nhìn nhau, lòng phức tạp, vừa muốn người ta tới nếu không chứng tỏ chuyện họ làm là phí công, lại sợ người ta tới thì chuyện lớn tới mức không quay đầu được ...
Bình Luận (0)
Comment