Chương 138: Hỗn loạn ở khắp nơi. (1)
Chương 138: Hỗn loạn ở khắp nơi. (1)
Loảng xoảng ... Loảng xoảng ...
Tiếng cửa sắt đóng mở từ xa tới gần, cho tới khi cánh cửa cuối cùng được mở ra, Tiêu Vân Phi mặt gầy gò hốc hác, tóc gần như bạc trắng xuất hiện ở phòng gặp gỡ. Cho dù thân tù tội, khí độ của ông già này vẫn khiến luật sư Lý Duy Khánh nhìn thấy phải rối rít đứng dậy. Tiêu Vân Phi chỉ liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt rất bình tĩnh, tựa như đang ở trong nhà máy do mình lập nên mấy chục năm qua, ung dung ngồi xuống đối diện.
Cảnh sát trại giam ở bên nhắc nhở thời gian gặp gỡ và một vài chuyện cần chú ý, Lý Duy Khanh liên tục vâng vâng, lấy ra một xấp tài liệu, trần thuật đúng theo quy trình. Cho dù đối phương chỉ là người bị giam giữ, nhưng thân phận của ông ta không thể xem nhẹ, dù có tội hay không thì ông ta cũng sẽ không ở đây quá lâu.
Nội dung hắn nêu ra hết sức rõ ràng chi tiết, liên quan tới vụ án đem kỹ thuật độc quyền của công ty tuồn ra ngoài, ban quan trị của Đồng Minh quyết định, có thể hòa giải ngoài tòa. Điều kiện hòa giải là, bồi thường, tài sản của Cty Quang học Bảo Đảo - Vũ Hán, đem thanh lý tài sản và sáp nhập vào Đồng Minh, từ đó hai bên có thể thương lượng dưới sự hòa giải của tòa án đương địa.
Người đương sự thì bình thản như không, ngược lại luật sư đọc ra con số dài lại có chút giật mình, nếu hỏa giải, Đồng Minh sáp nhập Bảo Đảo, gia sản của ông già này chẳng những không giảm còn tăng, thậm chí còn vượt quá cả Tiêu Lăng Nhạn.
" ... Giám đốc Tiêu, tình hình là như thế đấy, mai là phiên tòa mở rồi, ý tứ của tôi là, dù sao là người một nhà cả, nên hòa giải ngoài tòa thì hơn. Tình hình thì bác cũng biết rồi đấy, tôi không nói nhiều nữa, vừa rồi chỉ là quy trình phải theo thôi, hôm nay tôi tới đây, là mạo muội hỏi một câu, ý bác là ..." Lý Duy Khánh hết sức khách khí, dù sao là người một nhà, hắn đoán là không muốn đi tới mức đợi tòa ra phán quyết đâu:
Tiêu Vân Phi mỉm cười, biểu hiện này làm Lý Duy Khánh chột dạ rồi, người ta không lo lắng gì, e là kết quả không tin, đợi rất lâu mới nghe thấy ông ta thủng thẳng hỏi lại:" Tiểu Lý, thế cậu thấy tôi nên làm thế nào?"
Lý Duy Khánh không rõ ý đồ của ông ta, cẩn thận đáp:" Tôi cho rằng nên hòa giải ngoài tòa thì tốt hơn một chút, dù sao Tiêu gia cũng là gia tộc có tiếng ở trấn Lâm Hải, chuyện xấu trong nhà nên đóng cửa bảo nhau mà, không nên tạo cơ hội cho bên ngoài đàm tiếu."
" Ha ha ha, có phải là đứa cháu gái tôi thấy hòa giải thì tốt hơn phải không?"
" Chuyện đó tôi thật khó trả lời bác được."
" Thế hả?" Tiêu Vân Phi gật gù, vẫn ung dung như cũ:" Nhưng mà sao tôi thấy lại chẳng tốt tí nào nhỉ?"
" Không tốt chỗ nào ạ? Không biết bác có ý kiến gì?" Lý Duy Khánh thăm dò:
" Tôi có nhiều ý kiến lắm, nói từ đâu bây giờ nhỉ?" Tiêu Vân Phi đưa bày tay gân guốc lên, gập từng ngón như nhẩm tính:" Vì tỏ thái độ tôn trọng với luật pháp, tôi cũng sẽ mời luật sư bàn bạc với tổng giám đốc Tiêu, ví như Đồng Minh luôn coi nhà máy khuôn đúc là một phần tổng tài sản, ngân hàng đánh giá tài sản tính gộp cả nhà máy khuôn đúc để cho vay, vậy thì chẳng phải là hành vi lừa gạt à?"
" Còn cả chuyện tiết lộ tài liệu kim loại ghi nhớ hình dáng, khiến Đồng Minh mất đi một phần năm phân ngạch thị trường ở Châu Âu ... Tên gián điệp thương nghiệp đó là ai? Tôi cả đời làm công nhân sản nghiệp, ít đọc sách, không đồng nghĩa với việc các người có thể lừa được tôi đâu."
Từng câu từng chữ của ông ta như đánh vào chỗ hiểm của Lý Duy Khánh, chẳng trách mà Tiêu Lăng Nhạn bất chấp tình chú cháu phải kéo ông ta ngã ngựa.
Không ai thích hợp tác với người quá tinh minh lại giả ngốc như ông ta, để ông ta ở lại, Đồng Minh đổi chủ lúc nào không hay.
Nghĩ tới đó Lý Duy Khánh nghiêm túc nói:" Giám đốc Tiêu, tôi ở đây không phải nói chuyện đó, chỉ nhắc tới vấn đề tiết lộ bí mật vật liệu polyurethane truyền tới Bảo Đảo, tôi thấy chuyện này các vị là người một nhà, nên đóng cửa thương lượng, ra tòa dư luận không tốt với ai hết, bác thấy sao?"
" Cậu thấy người nhà đóng cửa thương lượng chính là kiểu thế này à?" Tiêu Vân Phi giơ hai tay lên cho hắn thấy cái còng số tám, ngón tay trỏ duỗi ra chỉ về phía Lý Duy Khánh:" Nói cho nó biết, tôi không đồng ý hỏa giải."
Lý Duy Khánh điếng người, vội nói:" Thế nhưng phía Bảo Đảo đã đồng ý hòa giải rồi, chẳng may ra tòa, bác có khả năng ngồi tù rất cao đấy."
Tiêu Vân Phi hạ tay xuống, vuốt phẳng áo tù trước ngực:" Thế thì tốt quá, cả nhà đoàn tụ trong tù đi. Các người thực sự cho rằng tôi mù chữ nên không biết lấy pháp luật làm vũ khí à? Luật sư của tôi cũng đang chuẩn bị tài liệu rồi, đoàn luật tư của tôi mời tới từ Thượng Hải, thắng bại chưa rõ mà tôi đã giương cờ trắng, thể diện cái mặt già này không cần nữa à?"
" Giám đốc Tiêu, như thế thì cũng chỉ dẫn tới kết quả lương bại câu thương thôi, tôi chắc không ai muốn thấy kết quả đó đâu." Lý Duy Khánh khuyên nhủ:
" Ít nhất như thế cũng công bằng hơn bây giờ, tôi thừa nhận tôi là gian thương, tôi thừa nhận tôi trộm thành quả nghiên cứu của Đồng Minh, mưu lợi cá nhân. Tôi chịu trách nhiệm về toàn bộ việc tôi làm ... Cậu về thay tôi hỏi thăm tổng giám đốc Tiêu, bất kể là Tiêu Vân Thanh hay Tiêu Lăng Nhạn, bọn họ đã sẵn sàng chịu trách nhiệm cho việc mình làm chưa?" Tiêu Vân Phi khinh bỉ nói, từ từ đứng dậy, tỏ ý kết thúc cuộc nói chuyện:
Cảnh sát trại giam mở cửa, hết sức khách khí dẫn nghi phạm được hưởng ưu đãi đặc thù trong trại giam đi.
Lý Duy Khánh không còn giữ được bình tĩnh nữa, hoảng hốt cứ như hắn mới là kẻ đang tù tội vậy, nếu chơi trò chết chùm này, e là Tiêu Lăng Nhạn không tiếp nhận nổi, vội mang chiêu bài tình thân ra nói:" Giám đốc Tiêu, bác nên suy xét kỹ càng hẵng làm, bên ngoài bác còn vợ con mà, họ đều đang mong từng ngày bác về."
" Vừa vặn ngược lại đấy, tôi đã cân nhắc rất kỹ càng mới quyết định như vậy, thay tôi cám ơn tổng giám đốc Tiêu nhé, không có cô ta, tôi không phát hiện ra mình có một đứa con ngoan như vậy." Tiêu Vân Phi dừng lại cười sang sảng, quay đầu nhìn Lý Duy Khánh:" Cô ta còn non lắm, không phải cứ ngồi được ở cái ghế tổng giám đốc là thắng cuộc, cũng không nhất định vào tù là thua ... Đợi tới khi Đồng Minh làm ăn sa sút không cách nào vãn hồi, lúc đó không biết cô ta sẽ có cảm tưởng như thế nào? Ha ha ha ha!"