Chương 139: Hỗn loạn ở khắp nơi. (2)
Chương 139: Hỗn loạn ở khắp nơi. (2)
Gian thương già cười to, ung dung mà đi, bỏ lại luật sư Lý cứ đứng ngây ra đó, mồ hôi lấm tấm trán, tới khi cảnh sát trại giam nhắc nhở mới sực tỉnh, cuống quít thu dọn giấy tờ, xách cặp rời phòng gặp mặt.
Ra khỏi cửa sắt của trại tạm giam, lên xe một cái, Ngô Hiểu Tuyền ngồi ở ghế lái đã hỏi ngay:" Tình hình thế nào rồi?"
" Khả năng chuyện hỏng mất." Lý Duy Khánh lắc đầu liên hồi, lão già đó khó chơi ngoài sức tưởng tượng:
" Hỏng thế nào, rốt cuộc là sao? Nếu ông ta bị phán có tội thì ít nhất phải ngồi tù vài năm đấy." Ngô Hiểu Tuyền không tin, có ai lại không sợ cảnh tù tội cơ chứ:
" Nếu như ông ta không coi chuyện ngồi tù ra gì vậy thì chúng ta gặp phải vấn đề to rồi." Lý Duy Khanh lấy lại bình tĩnh, phân tích khách quản:" Nếu đối phương tố cáo ngược lại vấn đề quyền sở hữu nhà máy khuông đúc, vậy sẽ rất rắc rối. Đồng Minh chỉ có mỗi quyết định của hội đồng quản trị, tính nhà máy khuôn đúc vào tổng tài sản, nhưng chắc chắn không cung cấp được sổ sách chứng minh đã đầu tư xây dựng nhà máy. Nếu như quyền sở hữu thuộc về Tiêu Vân Phi, vậy thì Đồng Minh có hiềm nghi phạm pháp, vì khoản vay bảo đảm, tín dụng đều coi nhà máy khuôn đúc là một phần tài sản. Hơn nữa ..."
Nói tới đó hắn áp giọng xuống:" Một vụ tiết lộ bí mật nữa mà phơi bày ra, lúc đó ai che đậy nổi?"
" Làm sao lại thế cơ chứ, chỉ còn vài bước nữa thôi mà cứ trắc trở thế này." Ngô Hiểu Tuyền không rảnh tranh luận tiếp nữa, khởi động xe, tăng tốc vội vã quay về trấn Lâm Hải:
Không chỉ có Lý Duy Khánh hành động, còn cả Chúc Sĩ Bình nữa, có điều hắn cầm bó hoa tươi, đứng ở cửa bệnh viện số một rất lâu mà không dám vào. Tiêu Lăng Nhạn phải gọi điện mấy lần, hắn mới kéo lê đôi chân như đeo chì, đi vào hỏi thăm từng bước tới phòng bệnh.
Gõ cửa mấy cái, đợi người bên trong đáp lại mới đẩy cửa ra, Tiêu Quảng Bằng đang ngồi bên giường bệnh gọt hoa quả, động tác rất khéo, gọt xong quả táo mà vỏ không hề đứt. Người mẹ đang nằm trên giường trò chuyện với con trai, sắc mặt vốn không tệ liền trở nên khói coi, đang định chế nhạo thì Tiêu Quảng Bằng biết tính mẹ, khuyên:" Mẹ, giận rồi chỉ làm mình khó chịu thôi, mai còn đi đón cha nữa."
" Ừ, con nói cũng phải ... Này, anh là ai, đi nhầm phòng bệnh rồi đấy." Bà mẹ nói là đồng ý nhưng cái miệng vẫn ngoa ngoắt:
" Bác ... Bác gái, cháu ... Cháu tới thăm bác." Chúc Sĩ Bình ấp a ấp úng, tay cầm hoa không biết làm sao:
May có Tiêu Quảng Bằng tử tế nhận lấy cám ơn, bà mẹ châm chọc:" Úi chao rôi, tôi sao mà dám nhận chứ, Đồng Minh mai này là hồi môn của vợ giám đốc Chúc cơ mà, tới khi đó nhà tôi khó khăn không sống được, tới xin miếng cơm, giám đốc Chúc đừng đuổi chúng tôi ra ngoài nhé."
" Bác gái, bác hiểu lầm cháu rồi." Chúc Sĩ Bình thiếu tự nhiên vô cùng, bị kẹp giữa người nhà của người ta, sống chẳng dễ:
" Hiểu lầm thì không đâu nhưng nhìn lầm thì chắc chắn rồi đấy." Bà mẹ không chịu buông tha:
" Mẹ, đừng lải nhải như thế nữa được không? Chính vì mẹ suốt ngày nói cho nên con với cha mới không muốn về nhà đấy ... Mẹ hứa với con rồi mà, nói lời phải giữ lời chứ?" Tiêu Quảng Bằng dùng giọng điệu giống như làm nũng, tay đẩy vai mẹ mình nói:
Thật bất ngờ, cái bà già bình thường trên chửi gà dưới mắng chó, cay nghiệt không tha cho ai, nhận lấy quả táo đã gọt xong, hạnh phúc gặm một miếng:" Giữ lời, tất nhiêu là phải giữ lời ... Mẹ nghe con, người xưa nói rất đúng, thân thích không nên chung tiền tài, nếu không cả đời không qua lại ... Mẹ chẳng thèm bận tâm, Tiêu Vân Thanh có giỏi thì cũng sinh ra đứa con trai như mẹ đi, sinh ra đứa con gái thì tiền tài tích lũy cả đời chỉ để người khác hưởng chứ báu bở gì, hừm!"
Nói xong ánh mắt nhìn qua Chúc Sĩ Bình môi trề ra cả tấc, coi như đống phân trâu, so với con trai mình, cái loạn mặt trắng bám váy đàn bà này đúng là kém một vạn tám ngàn dặm.
Tiêu Quảng Bằng biết không khuyên nổi mẹ, người già chừng đó tuổi rồi, thay đổi sao được, liền mời Chúc Sĩ Bình ra ngoài nói chuyện. Chúc Sĩ Bình ngượng ngùng xin phép một câu, bà mẹ cố tình cắn quả táo thật lớn, vờ bị điếc.
" Anh đừng để ý, mẹ tôi như thế đấy." Tiêu Quảng Bằng áy náy nói:
" Không, không sao cả." Chúc Sĩ Bình quen thấy Tiêu Quảng Bằng lang thang lêu lổng, tới công ty chỉ trêu ghẹo nhân viên nữ, không làm việc đàng hoàng, bây giờ đột nhiên biến thành người hiểu chuyện như thế, hắn lại thành không quen:
" Cám ơn anh tới thăm mẹ tôi, giám đốc Chúc, anh có chuyện gì không?" Từ thái độ bình tĩnh tự nhiên này của Tiêu Quảng Bằng là đủ thấy hắn đã bước qua được chuyện cũ rồi:
" Không có gì cả, tôi đến thăm thôi, thực sự không biết mọi người sống thế nào, tôi đứng ở ngoài bệnh viện rất lâu, ngại không dám vào." Chúc Sĩ Bình thật thà đáp:
" Có gì mà phải ngại chứ, chuyện này đúng là do cha tôi sai, tính ông ấy hết sức cố chấp, có điều cũng thông cảm được, người có tài đều thế cả ... Anh tới đây để thăm dò chuyện ra tòa ngày mai hả?" Tiêu Quảng Bằng mở lời giúp hắn:
" Đúng thế, chị cậu có ý là, chuyện nhà thì nếu hòa giải được ngoài tòa là tốt nhất." Chúc Sĩ Bình kỳ vọng nhìn Tiêu Quảng Bằng, chàng trai này thay đổi như thế, cơ hội xử lý êm đẹp tăng lên không ít."
" Vậy thì anh phải nói chuyện với cha tôi mới được." Tiêu Quảng Bằng làm rõ ý mình ngay:" Tôi không có ý gì khác đâu, tôi đi thăm cha tôi rồi, chuyện của thế hệ trước quá rối rắm, tôi cũng không can dự vào được, toàn là trưởng bối của tôi mà. Tôi sinh ra ngốc nghếch, trước nay không được lòng cha tôi, thực ra ông ấy cũng lo tôi mai này không tự nuôi mình được, cho nên mới ra sức tích góp tiền cho tôi."
" Tôi đã nói chuyện rõ ràng với cha tôi, ông ấy là người cha tốt, nhưng không phải là cộng sự tốt, ông ấy sai, ông tự chịu trách nhiệm. Tôi không phải là đứa con ngoan, có điều bắt đầu từ bây giờ, tôi phải biết sống có trách nhiệm với cha mẹ, với bản thân và người tôi thích ... Tôi chuẩn bị mở cửa hiệu mắt kính, kinh doanh đơn giản, đợi cha tôi và Phi Phi ra."
Hai người cứ thế nói chuyện đến tận khi Tiêu Quảng Bằng tiễn Chúc Sĩ Bình xuống lầu, Chúc Sĩ Bình không nói thêm một lời nào liên quan tới vụ án nữa.
Không cần thiết, nói cũng không ích gì, Chúc Sĩ Bình nhìn ra, tâm tư của Tiêu Quảng Bằng hoàn toàn không đặt vào chuyện này. Tiễn Chúc Sĩ Bình xuống lầu rồi, Tiêu Quảng Bằng lại vội vàng quay về phòng bệnh, không khó nhận ra bây giờ điều quan trọng nhất với hắn là cái gì? Chỉ là đáp án đó khiến Chúc Sĩ Bình hổ thẹn đứng lặng người trong sân bệnh viện ...