Chương 140: Hỗn loạn ở khắp nơi. (3)
Chương 140: Hỗn loạn ở khắp nơi. (3)
Cuộc đời không ai nói trước được chữ ngờ, bên thua cuộc thì trời yên biển lặng, bên coi là chiến thắng thì giông tố bão bùng. Tiêu Kính Khoan đã điều động tới hơn 60 bảo an của Đồng Minh, kéo tới thành phố Hàng Châu đi khắp nơi tìm kiếm mấy người kia. Biện pháp hắn dùng rất thô bạo, rải người ra cứ thấy nơi nào cho thuê phòng là đi vào, mang ảnh ra hỏi đám người kia có thuê phòng ở đây không? Đây là kẻ ôm tiền công ty chúng tôi bỏ trốn, tìm ra sẽ có thưởng lớn.
Tìm kiếm hết cả tối qua không được việc gì, hôm nay hắn mời hai cảnh sát trị an, lấy cái cớ cơ mật thương nghiệp khả năng bị lấy trộm, truy cập hệ thống quản lý khách sạn của nội bộ công an. Kết quả bất ngờ, đám người đó không hề có đăng ký thuê phòng khách sạn, có vẻ như không còn ở Hàng Châu nữa.
Nửa buổi sáng, bọn họ vẫn trải quân khắp nơi, tìm kiếm một cách không có mục đích.
Ai mà ngờ được, mấy chục bảo an phối hợp với cảnh sát không có kết quả gì, lại để Các Thiết Đầu tìm ra tin tức. Tiêu Kính Khoan đang đi giữa đường, nhận được tin chạy tới công ty cho thuê xe Hằng Thịnh, đội ngũ hai bên gặp mặt nhau.
Vừa thấy trong đội ngũ có cả cảnh sát, Các Thiết Đầu sợ tới hai chân run bần bật, nói năng không lưu loát, làm Tiêu Kính Khoan tức tới đá hắn vài phát, giải thích mãi hắn mới bình tĩnh lại. Biết cảnh sát là người mình, thế là Các Thiết Đầu ra sức khoe công:" Từ tối qua tới giờ tôi không nghĩ lấy một phút, anh biết tôi tìm bao nhiêu người không? Tới mấy chục người. Tôi nghĩ, bọn chúng lạ nước lạ cái ở đây, thế nào cũng phải cần phương tiện giao thông đúng không, cho nên mới tới sân bay, bến xe tìm người quen chạy xe hỏi ... Sáng nay mới nhớ ra, thuận tiện nhất là phải có xe, mà thuê là tốt nhất, chẳng lẽ lại đi mua xe, thế là tới những công ty cho thuê xe lớn để hỏi ... Trúng phóc, tra phát ra ngay."
Đột nhiên bao nhiêu người tới như thế khiến công ty cho thuê xe náo loạn, tưởng xã hội đen tới gây sự trả thù gì đó, cảnh sát phải ra mặt trấn an người ta mới yên tâm. Thì ra là hỏi người thuê xe, ai mà biết, chẳng qua là nộp vài nghìn tiền đặt cọc, để lại bản sao chứng minh thư với số điện thoại liên hệ mà thôi, còn về người ta thuê xe đi đâu, công ty ai mà quan tâm, mỗi năm bao nhiêu khách du lịch tới cái thành phố này, người ta thuê xe đi vượt tỉnh còn có nữa là.
Có chừng đó thông tin với cảnh sát là không thành vấn đề nữa rồi, hai vị cảnh sát liên hệ qua kênh nào đó, Tiêu Kính Khoan thì hô hào người lên xe đi. Vu Đại Dương vội vàng đuổi theo gọi:" Ông chủ, ông chủ, anh đừng đi vội, tôi còn có chuyện chưa nói mà."
Tiêu Kính Khoan đang có lửa đốt đít, bực tức giục:" Có tin tức gì sao không mau nói đi."
" Không phải, vẫn chưa có tin tức, ý tôi muốn nói là, thuê nhiều người như thế, một vạn không đủ, đi tới đâu nghe ngóng cũng phải tiêu tiền. Vừa rồi tới công ty thuê xe hỏi tin, phải trả cho họ 300 ... ý tôi là ..." Vu Đại Dương đi theo sát từng bước, hắn huy động tới gần chục người, một vạn chia ra còn không đủ tiền đi lại thăm dò tin tức:
Tiêu Kính Khoan móc ví ra nhưng chẳng có bao nhiêu tiền, hắn rút một xấp tiền ném cho Các Thiết Đầu:" Sẽ gửi thêm cho anh sau, không thiếu phần của ai đâu, tôi nói cho anh biết chuyện này, nếu chẳng may các anh tìm được tung tích bọn chúng trước, bảo người của anh ra tay cho tôi, đánh thoải mái, đánh mạnh vào, không cần lịch sự với bọn ấy ..."
" Hả?" Vu Đại Dương giật nảy mình, chỉ hai vị mặc cảnh phục:" Làm thế có ổn không?"
" Sợ cái gì chứ, xảy ra chuyện có tôi gánh." Tốn bao nhiêu thời gian vì mấy thằng khốn kiếp đó, thấp thỏm ăn không ngon ngủ không yên, Tiêu Kính Khoan đã hận đám Cừu Địch tới cực điểm:" Có làm hay không, không thì tôi đi kiếm người khác."
Chỉ cần bỏ tiền ra thì khó gì, Các Thiết Đầu cũng hận đám đó:" Được, nhưng phải thêm tiền."
Chát, Tiêu Kính Khoan tát lên cái trán hói gần nửa đầu của Vu Đại Dương, phát ra tiếng kêu đanh gọn, kém một câu:" Xong!"
Quả nhiên đúng như Quản Thiên Kiều đã nói, cảnh sát tham gia một cái, chẳng bao lâu bọn họ đã tìm ra phương hướng, thành phố Tân Hải, cách Hàng Châu 130 km, đồng thời Vu Đại Dương cũng truy theo tín hiệu di động xuất hiện, cũng ở Tân Hải. Hai vị cảnh sát phán đoán, đối tượng khả năng ở thành phố gần Hàng Châu nhất, bọn họ liên hệ với đồng nghiệp, tra được đám Cừu Địch ở một khách sạn ... Không còn nghi ngờ gì nữa, đội ngũ lớn ùn ùn kéo tới Tân Hải ...
Cùng lúc ấy Chúc Sĩ Bình vừa mới từ bệnh viện nhân dân số 1 đi ra, trong trạng thái thất thần, giờ hắn mới nhớ, mình vừa đi một chuyến uổng công, muốn thăm dò thái độ của đối phương, muốn tìm hiểu luật sư đối phương thuê là ai, cuối cùng hắn chẳng làm được gì. Lòng nặng trĩu rời bệnh viện, đầu óc Chúc Sĩ Binh vương vấn đủ loại suy nghĩ, vũng nước đã đục tới mức không nói rõ đúng sai rồi, không biết sau chuyện này Đồng Minh sẽ như thế nào?
Dù là thế nào chăng nữa, chắc chắn là không thể quay về như thủa ban đầu, hắn hay hổi tưởng lại thời chủ tịch cũ và mấy người sáng nghiệp cùng nhau dốc tâm huyết vì công ty lớn mạnh, hắn nhớ những ngày tháng gian nan vất vả đó, mỗi lần như vậy hắn lại không đành lòng chứng kiến những chuyện xảy ra hiện nay.
Chúc Sĩ Bình đi tới bên xe, chưa kịp mở cửa thì có tiếng huýt sáo lớn, hắn giật nảy mình quay đầu lại, liền thấy một chàng trai mặc bộ độ jean kiểu cổ hai tay đút túi quần dựa vào một cái. Chàng trai đó cao ráo, da ngăm đen, xương hàm sắc nét góc cảnh, làm hắn liên tưởng tới nam chính trong những bộ phim thập niên xã hội đen Hong Kong 70,80, nói thế nào nhỉ, là loại lưu manh lại có vài phần chính khí, người ta hay gọi văn vẻ là anh hùng thảo mãng.
Gương mặt này không xa lạ gì, Cừu Địch, người của công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn.
Hắn cầm chìa khóa đứng lại, bực mình nói:" Cho anh một cảnh cáo chân thành, bây giờ có rất nhiều người đang tìm anh, để họ bắt được thì hậu quả rất nghiêm trọng."
" Cám ơn nhé, để báo đáp, tôi cũng cho anh một lời cảnh cảo chân thành, chuyện của anh mà để lộ ra hậu quả cũng rất nghiêm trọng." Cừu Địch dựa vào xe, đánh mắt:" Có tiện cho đi nhờ một đoạn không?"