Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 307 - Chương 141: Hỗn Loạn Ở Khắp Nơi. (4)

Chương 141: Hỗn loạn ở khắp nơi. (4)- Chương 141: Hỗn loạn ở khắp nơi. (4)-

Chúc Sĩ Binh chẳng nói chẳng rằng tra chìa khóa mở xe, Cừu Địch tự nhiên như không mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, còn có vẻ rất hứng thú sờ thử mấy món đồ trang trí trên xe, xem bùa bình an, chọc thử con chó pitbull có cái đầu gật gù gắn trên bảng điều khiển, mặc dù là xe nam, vậy mà đồ trang trí có vẻ không ít. Chúc Sĩ Bình nhìn dáng vẻ đó biết không đuổi được thứ ác khách này đi, khép mắt lại một lúc lấy bình tĩnh mới nổ máy, hỏi:" Đi đâu?"

" Đi đâu cũng được, tôi cho anh cơ hội lập công đấy, chở tôi tới Đồng Minh lĩnh thưởng, hay là làm giống như với Đường Anh, đưa tôi tới thẳng phân cục công an đi." Cừu Địch thoải mái dựa vào lưng ghế, chẳng bận tâm người ta làm gì mình:

" Tôi là dân kỹ thuật, suốt ngày ru rú trong phòng nghiên cứu, chính là cái loại, không thấu sự đời, không hiểu chính trị, không hỏi tới kinh doanh. Tôi thực sự không muốn tham gia vào cuộc nội chiến Tiêu gia, công ty kiểu gia đình nào cũng khó tránh khỏi vòng tròn quái ác đó, phát triển lớn mạnh, tranh đoạt lợi ích, trở mặt thành thù, cuối cùng là sản nghiệp tan nát." Chúc Sĩ Bình nắm vô lăng lái ra khỏi bãi đỗ, tốc độ xe không nhanh, đi không có mục đích:

" Nhưng anh đã tham gia rồi, còn tham ra rất sâu là khác." Cừu Địch nói thẳng thừng:" Vụ tiết lộ bí mật cho Quang học Bác Sĩ - Phúc Kiến là do anh làm chứ gì?"

" Nếu tôi nói không phải thì anh có tin không, nếu tôi nói đúng thì anh cũng chẳng chứng minh được, vậy thì nói chuyện này có ý nghĩa gì?" Một chuyện lớn như thế qua miệng Chúc Sĩ Bình trở thành chẳng là gì, giọng nói hắn không có vẻ gì là lo sợ:

" Tương đương với việc Đồng Minh xây dựng một nhà máy, sao lại không có ý nghĩa gì chứ? Tôi lấy làm lạ, anh làm loại chuyện này, sau này thực sự làm tổng giám đốc Đồng Minh, anh sẽ xử lý ra sao?"

" Tôi nói không phải là tôi, anh tin không?"

Cừu Địch tay chống lên cửa sổ xe, xoay người sang nhìn Chúc Sĩ Bình, tựa như đánh giá thật giả trong lời hắn, bỗng nhiên mỉm cười nói:" Tôi tin!"

" Vì sao?" Chúc Sĩ Bình bất ngờ lắm:

" Vì trừ tôi ra sẽ không ai tin tin anh đâu, thường thì người cho anh an ủi và thương xót cuối cùng không phải là bạn bè anh, mà là kẻ địch của anh."

" Anh không có tư cách làm kẻ địch của Đồng Minh, cho dù nó có chia ra làm hai, làm ba hay nhiều hơn thì vẫn cứ là một công ty lớn, cho thêm thời gian, sẽ khôi phục lại huy hoàng ngày xưa."

" Nhưng huy hoàng đó không bao giờ thuộc về người ngoài đâu ... Giống như tôi và anh vậy. Anh có biết chúng tôi vất vả chạy ngược chạy xuôi cho cô ấy mới có được một tờ chi phiếu không?" Cừu Địch rút chi phiếu ra phe phẩy:

Chúc Sĩ Bình không tin quay sang, nhìn thấy tờ chi phiếu trong tay Cừu Địch, chữ ký trên đó vô cùng quen thuộc với hắn, làm tay hắn khẽ run lên.

Cừu Địch vươn mình ngáp thật to, uể oải nói:" Cô ấy bảo tôi cuốn xéo, tôi cũng vui vẻ cầm trăm vạn này xéo thôi, kiếm chỗ nào chơi bời cho thỏa, bù lại thời gian qua không ăn không ngủ ... Nhưng mà tôi không đành lòng, nhân tài kỹ thuật như anh, có trình độ, có cá tính, không giống loại bám váy nữ nhân ... Một ngày nào đó anh hết giá trị rồi có được tờ chi phiếu bảo anh cút xéo, cũng là kết quả tốt nhỉ?"

Két ... Xe xoay mạnh vô lăng, đỗ lại bên đường, Chúc Sĩ Bình tựa bị chọc trúng chỗ hiểm, mặt đỏ bừng bừng hung dữ quát:" Nếu đã lấy được chi phiếu rồi thì anh cút đi."

" Cám ơn anh tiễn tôi chặng đường cuối." Cừu Địch mở cửa cạch một tiếng, cám ơn rất lịch sự, xuống xe rồi còn mỉm cười nói:" À phải rồi, vừa xong anh nói dối, kẻ tiết lộ bí mật chính là anh."

" Đúng, sai, giờ còn có ý nghĩa gì? Cũng liên quan gì tới anh, muốn qua tôi để chứng minh trí tuệ của mình à? Anh nghĩ tôi cho anh cơ hội đấy sao?" Chúc Sĩ Bình khinh miệt, cái loại người dựa vào mánh mung thủ đoạn kiếm ăn này, hắn vô cùng khinh thường:

" Tôi không cần cơ hội, anh nói đúng lắm, thực ra đúng hai sai không có ý nghĩa gì, vì bất kể là đúng hay sai, khi phải chịu trách nhiệm thì chỉ có một người, khi ngồi trong tù đếm lịch, chỉ có một người thôi, đó chính là anh." Cừu Địch đóng cửa xe lại, tay đút túi quần, tiêu sái bỏ đi, biến mất ở dòng người trên đường.

Rất lâu sau Chúc Sĩ Bình vẫn chưa đi, tay nắm chặt vô lăng, ngực phập phồng, như có cơn đau thắt trong người. ... ...

" Này, anh chuẩn bị xong chưa?" Quản Thiên Kiều kéo đai an toàn cài xong nghiêng đầu hỏi:

Cảnh Bảo Lỗi hít thở sâu mấy lượt gật đầu, có chút căng thẳng, trong căng thẳng lại có chút hưng phấn.

Thằng bé này trước kia chưa từng làm việc xấu, không tránh khỏi có chút kích động, có điều may mắn là đi theo Cừu Địch và Bao Tiểu Tam học tập thời gian dài rồi, cũng dần dần vào nghề. Quản Thiên Kiều liếc mắt sang thấy hắn đã sẵn sàng, xoay vô lăng, rời đường cao tốc, rẽ vào con đường chỉ: Trấn Lâm Hải.

Cả hai người đều mặc Âu phục màu lam nhạt, Cảnh Bảo Lỗi không phải nói rồi, dáng người hắn mặc vào Âu phục thì loại rẻ tiền cũng chẳng khác mấy đồ cao cấp, Quản Thiên Kiều thì kẻ mắt đậm, uống lông mi, tô son, rũ bỏ vẻ ngây thơ kẹo ngọt, trông sắc xảo nghiêm túc hơn nhiều, có điều bất ngờ là ngực họ gắn huy hiệu của ngân hàng Kiến Thiết.

" Thiên Kiều, sao tôi lại thấy có chút quai quái nhỉ?"

" Ồ, không căng thẳng nữa, lại chuyển sang thấy kỳ quái rồi à?" Quản Thiên Kiều trêu chọc:

" Không không, tôi không nói mình, tôi nói cô cơ."

" Tôi làm sao chứ?"

Mặc dù lúc này Quản Thiên Kiều trang điểm đậm, trông cô rất chững trạc, nhưng đó chỉ là giả, chỉ cần tẩy trang đi, nhìn bất kể thế nào cũng giống em gái học sinh ngây thơ. Cho nên Cảnh Bảo Lỗi không thể tưởng tượng được hành động của cô lại có thống nhất cao độ với loại lưu manh vô lại như Cừu Địch và Bao Tiểu Tam, cô gái này làm việc xấu chẳng những không có áy náy gì, lại còn rất hưng phấn.

Tất nhiên Cảnh Bảo Lỗi là chàng trai tốt, không nói thẳng như thế, tò mò hỏi:" Cô có thể cho tôi biết, sao cô lại sa đọa tới mức này không?"
Bình Luận (0)
Comment