Chương 142: Hỗn loạn ở khắp nơi. (5)
Chương 142: Hỗn loạn ở khắp nơi. (5)
" Anh thắc mắc điều này bao lâu rồi hả?" Quản Thiên Kiều cười to:" Tôi không giống anh, anh bị cuộc sống bức ép làm chuyện xấu, còn tôi là sở thích cá nhân, thao túng người khác dù sao cũng tốt hơn bị người khác thao túng, đúng không?"
Cảnh Bảo Lỗi thở dài:" Chúng ta đều là người bị thao túng thôi, vận mệnh không do chúng ta định đoạt."
" Thế thì cố gắng giành lấy quyền tự định đoạt số phận của mình đi, cho dù chỉ có một lần là xuôi theo an bài của người khác. Bảo Lỗi này, đến lượt tôi hỏi anh một câu nhé, có phải trước kia anh cũng là một đại thiếu gia lắm tiền không, tôi phát hiện ra, anh và Tiêu Quảng Bằng có rất nhiều điểm giống nhau đấy." Quản Thiên Kiều nhận ra chuyện này mấy ngày rồi, nhưng chưa có cơ hội nhắc tới:
Cảnh Bảo Lỗ cười tự trào:" Đừng trêu chọc tôi nữa, tôi làm gì có người cha tốt như Tiêu Quảng Bằng chứ."
" Vậy cha anh làm gì, sao trước nay chưa từng nghe anh nói tới ông ấy?" Quản Thiên Kiều tò mò hỏi:
" Chết rồi, chẳng có gì để nói hết!" Cảnh Bảo Lỗi thoáng cái mặt lạnh lùng, cọc cằn đáp:
Chết thì chưa chắc, nhưng không muốn nhắc tới thì chắc chắn rồi, không muốn câu chuyện chuyển sang hướng không hay, Quản Thiên Kiều cũng dừng lại không hỏi thêm, nhà nào chẳng có chuyện khó nói riêng.
Xe đi rất nhanh, phải nói trong bốn người họ, trừ loại từng lái xe công nông đi đường núi như Cừu Địch thì không tính, tay lái của Quản Thiên Kiều tốt nhất, nhưng có thói xấu, thích đua xe. Như lúc này đây, nhấn ga tới tận đáy luôn, chiếc xe lao đi vun vút, gió gào thét qua cửa sổ để mở. Hai mắt cô nàng vì chăm chú mà khép lại thành khe nhỏ, mặt thì phấn khích, thi thoảng thấy lưỡi hơi thè liếm môi, Cảnh Bảo Lỗi phát hãi mà không dám lên tiếng.
Phía trước có một chiếc xe mui trần, trên xe là mấy người trẻ tuổi, có lẽ còn đi học, phía sau một anh chàng tóc dài lãng tử ôm đàn ghi ta ngồi trên nắp sau xe, vừa đàn vừa hát. Bất thình lình có bóng đen lướt qua, gió làm mái tóc hắn gần như nằm ngang thẳng tắp, giật mình đánh rơi cả ghi ta xuống đường.
" Mẹ mày, lái nhanh như thế, vội đi đầu thai à?"
Chiếc xe kia đã không còn thấy tung tích đâu nữa.
Đến khi xe rời cao tốc vào trấn, Quản Thiên Kiều mới giảm tốc độ, Cảnh Bảo Lỗi ngồi bên cạnh mặt cắt không ra máu, xe trong tay người ta, tức là cái mạng nhỏ của mình cũng ở trong tay người ta, nên suốt dọc đường đi, hắn không dám đánh phát rắm nào.
Phía trước cổng khu nhà ở cao cấp Tú Uyển, có bảo an đứng canh gác, có rào chắn, nhìn thấy có xe đi tới liền có bảo an ra hỏi, hai người mặc đồng phục ngân hàng, rất giống công vụ viên, đưa giấy chứng nhận ra một cái là đường hoàng đi vào nơi có an ninh nghiêm ngặt này.
Xe vừa mới đỗ lại, Cảnh Bảo Lỗi nhảy vội xuống, lau trán đã mồ hôi, thầm nhủ, lần sau không bao giờ đi xe riêng với em gái này nữa, thế này mà dám nói là muốn làm chủ vận mệnh à? Có mà giao cho tử thần nắm giữ thì có.
Mặc dù vừa rồi Quản Thiên Kiều có phần cố ý, vì hỏi tới chuyện không vui trong nhà hắn, song Cảnh Bảo Lỗi không thay đổi quyết định, vận mệnh đúng là nên nắm trong tay mình.
Cảnh Bảo Lỗi chân còn lảo đảo như vừa rời thuyền thì Quản Thiên Kiều đã bấm chuông, chốc lát sau có người có vẻ là giúp việc đi ra mở cửa. Quản Thiên Kiều ăn nói rất lịch sự chính quy:" Xin hỏi, đây có phải là nhà anh Tiêu Kính Khoan không?"
" Vâng, hai người à?"
" Chúng tôi là người của ngân hàng, anh Tiêu có làm thể tín dụng của ngân hàng chúng tôi, giờ sắp hết năm rồi, có vài việc chúng tôi phải tới nhà thăm hỏi một chuyến."
Giúp việc không nghi ngờ gì, nhưng cũng không để cho bọn họ vào, đứng chắn cửa gọi lớn :" Chị Tuệ Phương! Có khách!"
Di động của Tiêu Kính Khoan chỉ rơi vào tay Quản Thiên Kiều quãng thời gian ngắn, nhưng mà đủ thông tin để cô lợi dụng khai thác rồi, ví như thông tin ngân hàng hắn đang dùng, quá dễ dàng.
Chẳng mấy chốc có một bà chị tóc tai bù xù, trưa rồi mà vẫn mặc áo ngủ lôi thôi, mông nở eo to, đi dép lê lẹt quẹt từ trên gác xuống, hỏi có chuyện gì rồi đi tới. Đừng xem thường, đây là Tiêu Tuệ Phương là cổ đông của Đồng Minh. Nghe nói là tìm chồng mình, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã sồn sồn lên:" Các ngươi không xem đây là nhà ai, nợ tiền các ngươi đấy à?"
Từ lúc bà chị to béo ăn mặc luộm thuộm này xuất hiện, Cảnh Bảo Lỗi lập tức lý giải chuyện Tiêu Kính Khoan ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Cưới bà nương như thế, ra đường gặp cô gái nào chẳng thấy đẹp như tiên.
" Không không, chị hiểu lầm rồi ạ, anh Tiêu tích lũy chi tiêu ở ngân hàng chúng tôi trên trăm vạn, cho nên hai chúng tôi được giám đốc phái tới đây để thăm hỏi khách hàng VIP." Quản Thiên Kiều khom người nói:
" À, thế thì còn được ... Có tặng cái gì không?" Bà chị béo sắc mặt liền khá hơn không ít, mắt lướt qua Quản Thiêu Kiều nhìn Cảnh Bảo Lỗi xách đồ:
Cảnh Bảo Lỗi vội vàng đưa quà tới, gói gà mua bừa ở siêu thị ấy mà, toàn đồ vớ vẩn gói lại cho bắt mắt, để đem làm quà tặng. Tất nhiên là chẳng lọt vào mắt phú bà được, bà chị béo chỉ lướt mắt quá một cái, có vẻ không hài lòng chuẩn bị đuổi khách.
Quản Thiên Kiều nói ngay:" Anh Tiêu sử dụng ngân hàng chúng tôi thanh toán tiền du lịch, ăn uống, mua nhà trên 100 vạn, hơn nữa đều hoàn trả đúng hạn. Mỗi năm ngân hàng chúng tôi đều chọn ra tám khách hàng lớn, trừ tới nhà hỏi thăm, còn tặng một chuyến du lịch Châu Âu miễn phí 7 ngày ..."
7 ngày du lịch Châu Âu miễn phí cũng chẳng là gì với phú bà, bà chị béo mặt thoáng biến sắc:" Mua nhà á? Không thể nào, anh ta mua nhà gì chứ?"
" Vâng, đúng là có mua nhà ạ, ở khu An Cư Hân Viên, tầng mười bốn tòa nhà số bốn dãy 9, mua thế chấp ạ, đã đóng 6 vạn đồng đợt đầu." Quản Thiên Kiều trả lời hết sức thật thà:
Bà chị béo mặt rung rung, bàn tay nần nẫn thịt bóp lấy bờ vai nhỏ nhắn của Quản Thiên Kiều, nói như hét:" Cô nói chồng tôi mua nhà à, có thật không?"