Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 309 - Chương 143: Hỗn Loạn Ở Khắp Nơi. (6)

Chương 143: Hỗn loạn ở khắp nơi. (6) Chương 143: Hỗn loạn ở khắp nơi. (6)

Quản Thiên Kiều nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Tuệ Phương, vẫn cười chuyên nghiệp:" Chắc chắn là thật, ngân hàng chúng tôi cung cấp khoản vay mà."

" Chị ơi, chắc chắn là anh Tiêu muốn làm chị bất ngờ đấy ạ." Cảnh Bảo Lỗi nhìn bà chị đó thân hình hộ pháp muốn nuốt chửng cả Quản Thiên Kiều, vội vàng bước lên phía trước cô:

" Tôi mà thèm vào cái loại nhà đó à?" Bà chị béo chỉ biệt thự ba tầng sân vườn bao quanh:" Trông tôi có giống người thiếu nhà ở không? Các người nhầm người rồi."

Cảnh Bảo Lỗi hoang mang:" Nhầm sao được chị ơi, thủ tục mua thế chấp của anh Tiêu là do tôi đích thân làm mà, tôi còn đi đánh giá giá trị căn nhà. Anh ấy và vợ anh ấy cùng tới giao dịch, vợ anh ấy đẹp lắm, sống ở An Cư Hâm Viên ... À phải rồi, chị à, tôi quên không hỏi, chị là gì của anh Tiêu ạ? Là chị hay là ..."

Hắn còn chút lương tâm chưa bị chó tha nên không nói nốt "hay là mẹ", nhưng mà ý tứ thì ai mà chẳng hiểu, mẹ béo tức ói máu rồi, con sư tử Hà Đông rống lên điên cuồng. Quản Thiên Kiều không chút chậm trễ tóm ngay cổ áo Cảnh Bảo Lỗi kéo bỏ chạy, ngay một tích tắc sau lẵng quà bay vèo tới chỗ họ vừa đứng, phía sau kèm tiếng rống cuồng nộ:" Cút!"

Tiếng đổ vỡ liên hồi, nhất là chai rượu vỡ tan, rượu vang đỏ chảy ra ướt đẫm mảng đường.

Hai người khiếp đảm chạy một mạch lên xe, đóng ngay cửa lại, may quá mụ béo không đuổi theo, đang cầm di động mắng chửi rồi. Quản Thiên Kiều lái xe tới đầu đường Bắc Môn đỗ lại dưới hàng cây, muốn lên thành phố thì bắt buộc phải qua con đường này. Không bao lâu sau chiếc xe đỏ rực của bà chị béo đi qua, theo sau còn có bốn năm chiếc xe nữa, chết rồi, chắc là rủ cả bạn bè thân thích nội ngoại gần xa đi tìm tên phụ lòng kia.

" Làm thế có ổn không? Sao tôi thấy thế này thiếu đạo đức quá, nói không chừng xảy ra chuyện lớn." Cảnh Bảo Lỗi bất an nói với Quản Thiên Kiều đang cười tới không thở nổi:

" Hừm, cái gì mà thiếu đạo đức, bất kể là nuôi tiểu tam hay làm tiểu tam, bị đánh chết đều đáng đời." Quản Thiên Kiều ngừng cười tức thì, gương mặt thoáng cái không còn chút cảm xúc nào:

Cảnh Bảo Lỗi im re ngay tức thì, không dám nói thêm một lời nào về chuyện này nữa.

Cừu Địch ở Hàng Châu nhìn màn hình vỗ đùi cười khành khạch vô cùng bất lương, cười muốn lệch cả miệng, cười khoa trương hơn cả Quản Thiên Kiều. Bao Tiểu Tam ghé đầu tới nhìn, té ra là ảnh do Quản Thiên Kiều gửi cho, Tiêu Kính Khoan rốt cuộc cũng không thoát được kiếp nạn, bị vợ phát hiện dẫn quân đi hỏi tội rồi.

" Chiêu này của Kiều quá ác, may mà tao rút lui sớm, nếu không cũng có ngày!" Bao Tiểu Tam rùng mình một cái, đừng thấy hắn xấu xí mà nhầm, tên này lăng nhăng lắm mắt trái nhìn một cô thì mắt phải tăm tia cô khác rồi, vả lại giống Cảnh Bảo Lỗi, còn lo thay cho Tiêu Kính Khoan:" Không biết tên đó có chống đỡ nổi không? Lấy mụ vợ như thế bảo sao nuôi gái ở ngoài."

" Chống nổi mới là lạ, trước tiên đánh gãy cái chân chó của Tiêu Lăng Nhạn đã, nếu không chúng ta làm cái gì cũng bó tay bó chân." Cừu Địch vừa đi vừa nói:

Trong tay Cừu Địch đang cầm một thiết bị hình hộp, có màn hình đơn sắc, cả ăng ten nhô ra. Đây là công cụ mà Quản Thiên Kiều đưa cho y, chuyên dùng truy tìm tín hiệu phát sóng, mà đầu phát tín hiệu kia chắc là không mấy ai có thể nghĩ tới được, nằm ở trên xe của Vu Đại Dương.

Chuyện này làm Bao Tiểu Tam bội phục hết sức, hắn làm nhiệm vụ cảnh giới xung quanh, trông ngáo ngơ thế thôi, hắn thính với mấy thứ nguy hiểm lắm, chắc là ông trời cho hắn bản năng bù đắp cái mặt xấu xí:" Ê Cừu Địch, sao mày và Kiểu biết Tiêu Kính Khoan sẽ còn quay lại tìm Các Thiết Đầu?"

" Tao có biết đâu." Cừu Địch giải thích:" Chẳng qua là nghĩ, cẩn thận thế nào cũng không sai ... Thiên Kiều nói thằng cha này là gián điệp hôn nhân có chút tên tuổi ở Hàng Châu, Tiêu Kính Khoan muốn truy lùng tín hiệu di động, chỉ có thể tìm hắn thôi."

" Cái thằng vương bát đản đó, Tiêu Kính Khoan tát hắn mấy cái, vậy mà lại vẫn làm chó cho người ta, tao khinh!" Bao Tiểu Tam nhổ bãi nước bọt vào gốc cây biểu lộ khinh bỉ:

" Tiền sai khiến được quỷ thần, huống hồ là cái chân chó ... A, tên này ăn ở đây." Cừu Địch dừng bước, từ xa đã nhìn thấy cái xe van có tính nhận diện rất cao của Các Thiết Đầu đang đỗ dưới vẻ hè một hiệu bán mỳ:

Bao Tiểu Tam huýt sáo đánh mắt về phía một cái ngõ, hai người chạy nhanh vào đó, lấm lét thò đầu ra nhìn.

Thời gian chỉ 14 giờ 05 phút chiều, Tiêu Kính Khoan dẫn theo đội ngũ của hắn ở Tân Hải đã đụng đầu vào tường, sắp trở về rồi. Đội quân nương tử ở trấn Lâm Hải đã lên đường, tính thời gian muốn tới được đây còn mất một tiếng nữa. Các Thiết Đầu thì có kênh truy lùng tín hiệu di động, bây giờ không có tin tức gì, theo Cừu Địch đoán, chắc chắn là bây giờ hắn thành kiến bò chảo nóng rồi.

" Thằng này vẫn còn ăn uống được à? Phải thêm một bó lửa nữa mới được." Cừu Địch nhỏ giọng thì thầm:

Bao Tiểu Tam hưng phấn xoa tay, mắt thấy mục tiêu ngon miệng:" Tháo bánh xe của hắn đi!"

" Chậc chậc! Trò đó trẻ con quá!" Cừu Địch mở di động lên, đây là cái số quen thuộc, Tiêu Kính Khoan biết, Vu Đại Đường cũng biết, y nghĩ một lúc ra hiệu Bao Tiểu Tam chạy xa một chút, gọi điện thoại:

Cú điện thoại này gọi cho Tiêu Quảng Bằng, nội dung trò chuyện không có gì quan trọng, Cừu Địch nói có lẽ không lâu nữa sẽ phải đi rồi, nên gọi điện hỏi thăm hai dì đang năm viện, an ủi vài câu, tán gẫu vài câu sau đó tắt máy. Hai người nấp ở xa, đợi xem động tĩnh.

Oa, đối phương phản ứng đúng là rất nhanh, chẳng bao lâu đã thấy Vu Đại Dương từ trong hiệu chạy ra, vội tới mức vừa chạy vừa lấy giấy ăn chùi mép, nhảy lên cái xe van rách nát của hắn, xe rung lắc phả khói phóng đi như bay, đoán chừng phát hiện tín hiệu ở Hàng Châu, chạy đi lĩnh thưởng.

" Khửa khửa, một tiếng nữa thôi, tới lúc đó có trò hay đợi bọn mày đấy." Cừu Địch nhìn theo cái xe đi xa, cười ác độc:... ... ...
Bình Luận (0)
Comment