Chương 144: Hỗn loạn ở khắp nơi. (7)
Chương 144: Hỗn loạn ở khắp nơi. (7)
Thành phố Tân Hải, hôm nay là ngày mùa đông trời đẹp nắng ấm, sóng biển êm đềm vỗ bờ.
Chạy rông khắp nơi suốt từ hôm qua tới giờ rồi, Tiêu Kính Khoan sức cùng lực kiệt, hắn tìm tới khách sạn mà đám Cừu Địch thuê, vẫn chưa trả phòng, nhưng không tìm thấy người đâu. Hai cảnh sát đi cùng liên hệ với đồng nghiệp đương địa, không lâu sau bọn họ tìm tới được nhà hàng hải sản, theo lịch sử thanh toán thì đã là một ngày trước rồi. Một nhóm khác truy theo chiếc ô tô thì phát hiện đỗ ở bãi đỗ xe gần quảng trường trung tâm thành phố, bọn họ mai phục bốn phía đợi người quay về.
Ôm cây đợi thỏ suốt mấy tiếng liền, rốt cuộc cũng có tin, điện thoại gọi tới Tiêu Kính Khoan, có tin rồi, nhưng là tin sét đánh.
" Cái gì? Chúng lại chạy tới Hàng Châu rồi à? Sao anh không nói sớm, hại tôi chạy loanh quanh Tân Hải mấy tiếng đồng hồ ..."
" Tôi cũng chỉ mới vừa nhận được tin thôi, bạn tôi bắt được tín hiệu rồi, y cũng cảnh giác lắm, bình thường không bật máy, vừa mới liên lạc với một người ở Hàng Châu nên mới mở máy, sau đó lại tắt máy ngay, tôi cũng không biết y có tiếp tục di chuyển không, tên này vô cùng ma lanh."
" Khoan đã, có biết y liên lạc với số điện thoại nào không?"
" Có, 1338327 ***"
" Cái gì, anh chắc chứ, đúng là 1338327 *** không?"
" Chắc chắn mà, sao thế ông chủ!"
" Không có gì, tôi biết rồi, đợi tôi!"
Tiêu Kính Khoan cúp điện thoại vẫy tay ra hiệu rồi lên xe, mấy chiếc xe thương vụ lại men theo đường cũ, phóng như bay về Hàng Châu.
Hai viên cảnh sát ngồi cùng xe với Tiêu Kính Khoan đánh mắt ra hiệu với nhau, cùng khẽ gật đầu, bọn họ ngửi thấy mùi rắc rối rồi. Mới đầu bọn họ nghe nói chỉ là mấy tên nhãi con làm điều tra thương vụ, còn người vùng ngoài, nên không coi ra gì, cái nghề đó thì họ lạ gì nữa, đít chẳng bao giờ chùi sạch hết được, chỉ cần tóm được thì lôi không biết ra bao nhiêu tội. Loại người đó dù bị người ta bắt được hành hung, chỉ cần không phải thương tích nặng, đành cắn răng chịu, không dám báo cảnh sát.
Tóm lại rất dễ xử lý.
Nhưng theo tình hình bây giờ mà xét, đối phương kể cả đúng là nhân viên điều tra thương vụ thật thì cũng là loại kinh nghiệm lõi đời rồi, e có phiền hà, cả hai có ý muốn lui.
Tiêu Kính Khoan còn chưa nhận ra điều đó, vẫn hung hăng lắm:" Mấy cái thằng nhãi ranh, nếu để lão tử bắt được, thế nào cũng lột da chúng."
Một viên cảnh sát ngồi sau giả vờ hỏi:" Giám đốc Tiêu, những người đó rốt cuộc là nhân vật thế nào mà dám trêu chọc vào Đồng Minh?"
" Chẳng là nhân vật gì hết, đám điều tra thương vụ thôi, nói trắng ra là bọn lưu manh lừa đảo." Tiêu Kính Khoan khinh bỉ:
" Chuyện này nên làm vừa phải, đừng đi quá đà, dù sao chúng tôi làm việc không có lệnh của bên trên, nên xử lý kín đáo chút." Một cảnh sát khác nhắc nhở, lo Tiêu Kính Khoan quá khích:
" Không sao đâu, các anh cứ yên tâm, chỉ cần tìm thấy bọn chúng là được rồi, phần còn lại không liên quan tới các anh ... Ài, tôi nói thế này vậy, thực ra trong công ty có vài chuyện vớ vẩn, mà mai thì ra tòa rồi, chẳng may có sơ xuất gì đó, ảnh hưởng tới chuyện lớn của công ty ... Công ty ảnh hưởng chẳng phải là thuế thu của trấn cũng bị ảnh hưởng sao?" Tiêu Kính Khoan trấn an hai vị cảnh sát:
Hai viên cảnh sát không nói thêm nữa, nhưng họ có ngốc đâu, nhất định không phải chuyện bình thường rồi, nếu không thì Đồng Minh chẳng điên cuồng truy lùng người ta như thế.
Bình tĩnh lại rồi Tiêu Kính Khoan mới nhớ ra một việc trọng yếu, vội liên hệ với Ngô Hiểu Tuyền, đem chuyện Cừu Địch liên hệ với Tiêu Quảng Bằng nói ra. Điện thoại lập tức được chuyển cho Tiêu Lăng Nhạn ở bên cạnh, Tiêu Kính Khoan lại phải kể lần nữa, dù qua điện thoại hắn cũng nghe ra được, Tiêu Lăng Nhạn cũng bị tin tức này làm chấn kinh.
Cúp điện thoại rồi một nghi vấn không khỏi nảy sinh trong đầu Tiêu Kính Khoan, đám người đó vốn là quân của Tiêu Lăng Nhạn cơ mà, còn giúp cô ta kéo đổ Tiêu Vân Phi, rốt cuộc vì sao lại đổi phe?
Có điều chỉ nghĩ thoáng qua thôi, với hắn mà nói mượn chuyện công này xử lý việc riêng của mình cũng tốt.
Vội vàng tới Hàng Châu thu gom đội ngũ, dọc đường Tiêu Kính Khoan không ngừng thúc giục xe tăng tốc, ai ngờ chuyện này chưa xong, lại có chuyện khác. Một có một cuộc gọi đặc thù, Tiêu Kính Khoan xem số, là nhân tình của hắn gọi tới, không nhận máy, từ chối luôn, không ngờ lại gọi tới nữa, hắn tiếp tục từ chối.
Nuôi gái ở bên ngoài ấy à, chính là để dùng tới khi cần, nhưng mà với tình cảnh này thì còn có tâm trạng nào nữa, chẳng cần biết đối phương có chuyện khẩn cấp gì cần tới mình, Tiêu Kính Khoan từ chối cuộc gọi tới bốn lần. Đối phương vẫn không buông tha, lại gọi tiếp, lần này thì Tiêu Kính Khoan nổi khùng nhận máy, rống lớn:" Cô không thấy phiền à, tôi đã bận thế này rồi mà cô còn quấy rầy."
" Tiêu Kính Khoan, anh quát ai thế hả?" Trong điện thoại truyền ra tiếng quát to hơn:
Tiêu Kính Khoan chẳng biết là ù tai hay kinh sợ, vội đưa điện thoại cách xa tai, bàng hoàng nhìn lại số gọi tới, đúng là số di động của nhân tình, sao lại tới tay con sư tử trong nhà rồi. Hắn sợ tới im re, không dám thở lấy một cái.
" Sợ rồi chứ gì? Biết tôi đang ở đâu không? Bà đây đang ở nơi anh kim ốc tàng kiều đấy." Bà vợ đột nhiên cười to cực kỳ rùng rợn:
Hồn vía Tiêu Kính Khoan bay mất bảy phần, điện thoại rơi đánh bộp, sợ lắm, vẫn cuống cuồng nhặt điện thoại lên, lắp ba lắp bắp:" Tuệ Phương, chuyện này em nghe anh giải thích đã ..."
" Tôi cho anh 20 phút tới trước mặt tôi giải thích, nếu không tôi lột hết quần áo của ả ném ra đường ..."
Câu uy hiếp nói ra xong liền cúp máy, Tiêu Kính Khoan mặt cắt không ra máu, liên tục cầm điện thoại đập lên đầu, như muốn dùng cơn đau thể xác xoa dịu đau khổ trong lòng, nói lẫn lộn hết cả:" Mau lên, sắp có người chết rồi, tới tiểu khu An Cư Hâm Viên."
Chẳng rảnh mà giải thích cho hai vị cảnh sát nữa, đoàn xe chuyển hướng, phóng vèo vèo đi cứu vợ bé.