Chương 145: Hỗn loạn ở khắp nơi. (8)
Chương 145: Hỗn loạn ở khắp nơi. (8)
" Tới rồi, tới rồi ..."
Cách đó hơn mười km, ở bên đường, Cảnh Bảo Lỗi nhận được ảnh Cừu Địch gửi tới, hắn lẩm nhận đọc:" ... Vào từ ngoài cửa, cần một phút rưỡi, Tiêu Kính Khoan hẳn đang cấp tốc trở về, để hai bên chạm chán nhau ... Kiều, Cừu Địch nói gửi đi trong vòng một phút nữa, có vấn đề gì không?"
" Không vấn đề gì, chuẩn bị từ trước rồi." Quản Thiên Kiều dùng giá kê laptop trên xe, thuận miệng đáp lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình:
Cảnh Bảo Lỗi thi thoảng lại nhận được ảnh gửi cho hắn, Tiêu Tuệ Phương xuất phát từ trấn Lâm Hải, sắp chạm trán với Tiêu Kính Khoan trở về từ Tân Hải, đây đúng là một vụ va chạm giữa sao băng với thiên thạch mà, hắn cũng phấn khích, đếm ngược:" Chuẩn bị, 10 ... 9 ... 8 ... 7 ... Thôi không đếm nữa vớ vẩn quá, bắt đầu đi."
Quản Thiên Kiều ấn nút trên phần mềm quay số, bên kia là tiếng nhạc chờ, không lâu sau thì thông máy, hai bên đều không nói gì cả, cô đưa tay bịt miệng che tiếng cười, hai mắt cong vút lên khoái chí vô cùng, thế rồi một giọng nam cuồng nộ phát ra:" Tiêu Tuệ Phương, cô mà dám đụng vào cô ấy một ngón tay thôi, hôm nay tôi không tha cho cô."
Chỉ đúng một tiếng đó thôi, Quản Thiên Kiều cúp máy ngay, cười lăn ra ghế. Cảnh Bảo Lỗi thấy làm sao ấy, hỏi:" Này, có được không vậy, nghe chẳng giống giọng Tiêu Kính Khoan lắm."
" Không đủ thời gian điều chỉnh, âm thanh tổng hợp chỉ có thể thôi, đừng yêu cầu cao quá." Tuy vậy Quản Thiên Kiều rất tự tin nói:" Dù sao thì cũng hiển thị số do Tiêu Kính Khoan, đã tới lúc này rồi, cô ta còn đủ tính táo phân biệt thật giả sao?"
Nói xong lại cười gập người, suýt làm gãy luôn cả giá đỡ, cô cuống cuồng ngồi dậy, kiểm tra laptop có làm sao không. Cảnh Bảo Lỗi nhìn mà lắc đầu, hắn không tưởng tượng ra được sau này có ai dám cưới cô gái này.
Kétttt ... Kétttt ... Kétttt ... Liên tục mấy tiếng xe phanh gấp, cả đội xe chiếm hết con đường chính tiến vào tiểu khu.
Uỳnh uỵch ... Uỳnh uỵch ... Uỳnh uỵch ... Tiếng bước chân nặng nề, Tiêu Tuệ Phương tay cầm di động, chạy như voi từ trên lầu xuống, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Kính Khoan từ trong xe bước ra.
" Thằng vương bát đản kia, vừa rồi mày nói cái gì hả?" Chị béo chạy gấp, giày cao gót xiêu vẹo, tức khí cởi ra ném luôn, Tiêu Kính Khoan nghiêng đầu né được cái thứ nhất, cái thứ hai đã tới, hoảng hồn cúi xuống, viên cảnh sát theo sau không kịp đề phòng, bốp một phát trúng ngay giữa mặt:
" Khoan đã, cô đừng có làm xằng, có chuyện gì nói đáng hoàng, không sống được với nhau nữa thì thôi, trước mặt bàn dân thiên hạ, tôi không muốn tranh cãi với cô." Tiêu Kính Khoan suốt dọc đường như có lửa đốt trong lòng, đến khi thực sự đối diện biểu hiện không tệ, hay dở gì cũng giữ được chút phong độ nam nhân:
Nhưng mà phong độ chỉ là nhất thời thôi, bà chị béo đang nổi cơn tam bành còn bận tâm gì tới lý lẽ với phong độ, tóm ngay cổ áo hắn, bàn tay lớn vả liền hai cái, cào mấy cái, còn kèm thêm cú lên gối. Chuỗi đòn liên hoàn đánh cho Tiêu Kính Khoan ngã vật xuống nắp ô tô rên rỉ.
" Con mẹ mày chứ, mày lấy tiền của bà đi nuôi gái bên ngoài này!"
" Thằng vương bát đản, còn mua nhà cho con hồ ly tinh này!"
" Mày dám chửi bà à? Mày không tha cho ai, bà đây mới không tha cho mày!"
Bàn chân lớn kèm nắm đấm to, cứ một tiếng chửi là một đòn, đánh tới tưng bừng, giọng cô ta rất lớn, thế là chẳng mấy chốc cư dân sống xung quanh thò đầu ra xem, thân thích kéo tới quây thành vòng tròn. Giám đốc Tiêu đẹp trai phong độ bị vợ đánh nằm bẹp xuống mặt đường xi măng, đến cơ hội nói chuyện cũng không có, áo rách tả tơi bò qua bò lại, tựa như muốn tìm cái lỗ để chui vào.
" Này, này ... Rốt cuộc là chuyện gì thế hả? Không được đánh người như thế!" Vị cảnh sát kia thấy bao người nhìn vào, tuy không muốn dính tới phiền phức, đành phải ra mặt ngăn cản:
Không ngờ bảo an đi cùng kéo hắn lại, khe khẽ lắc đầu, viên cảnh sát tình ngộ:" Chẳng lẽ là ..."
" Bà chủ đấy ..." Bảo an khẽ gật đầu xác nhận:
Xong rồi, cảnh sát bất chấp phận sự lùi lại luôn, không xen vào chuyện nhà của người ta nữa.
Bảo an không dám xen vào, nhưng gọi điện về nhà báo lên cấp trên, chẳng mấy chốc tới tai Tiêu Lăng Nhạn, cô ta lạ gì chuyện gia đình đó, vội phái Ngô Hiểu Tuyền đi cứu viện.
Một bên chửi bới đánh đập say sưa, một bên chỉ trỏ bàn tán hăng hái, nguồn cơn câu chuyện nhanh chóng được làm rõ, ông chồng ở ngoài nuôi vợ bé, chính thất dẫn người nhà mẹ đẻ tới nhà bắt gian. Lại còn có người am hiểu nội tình nói, biết ai không? Một vị giám đốc của công ty quang học Đồng Minh đấy, người có tiền đấy!
Bên trong vẫn đánh bôm bốp, bên ngoài chụp ảnh tanh tách, chẳng ai thèm can ngăn, bảo an của tiểu khu chạy tới, biết chuyện cũng mặc kệ. Dân cảnh của đồn công an tới, biết chuyện mặc kệ nốt. Cuống rồi, bảo an lại gọi điện, cảnh sát 110 phái liền hai xe sát đến, phí hết sức bình sinh mới chen được qua đám đông đi vào ... Cùng lúc đó thì trên mạng đã có một tiêu đề hấp dẫn truyền đi.
( Chồng nuôi vợ bé, vợ lớn dẫn đội ngũ trăm người đi bắt gian. )
Phía dưới có ngay cả link phát sóng trực tiếp.
Vu Đại Dương nhận được điện thoại của ông chủ Tiêu tới tiểu khu An Cư Hâm Viên tụ họp, nhưng khi hắn tới nơi thì tiểu khu này đã loạn lắm rồi, gọi điện thoại liên hệ không nổi, đừng hòng vào được. Con đường chính tắc nghẽn, xe đi ra đụng đầu với xe đi vào, hàng xe xếp dài tới cổng tiểu khu. Tắc đường thì cũng bực thật đấy, nhưng bù lại có chuyện náo nhiệt để xem, thời buổi này người ta không sợ chuyện ồn ào, có chuyện là người ta hăng hái, đám chủ xe ném luôn cả xe đó, đi xuống chen lấn vào trong. Đến khi quá đông rồi có người không vào được nữa tiu nghỉu quay về, khi nhìn xe gào lên.
" Khốn nạn, đứa nào cọ xe của tôi rồi."
Không chỉ một vụ mà là mấy vụ liền, thế là chủ xe nọ túm cổ chủ xe kia, có đánh có cãi, náo nhiệt bên trong không xem được, người ta tụ lại ở bên ngoài.