Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 312 - Chương 146: Hỗn Loạn Ở Khắp Nơi. (9)

Chương 146: Hỗn loạn ở khắp nơi. (9) Chương 146: Hỗn loạn ở khắp nơi. (9)

Cảnh tượng náo loạn làm Vu Đại Dương có chút chùn chân, xe đỗ bên đường, hắn không dám vào, xem chừng chuyện này hỏng rồi, đành phải trở về tính toán lại thôi.

Không ngờ vừa mới quay đầu hắn sợ tới lạnh người, bên xe có hắn có hai hán tử ngồi nắp xe ánh mắt bất thiện, một trái một phải, chính là mục tiêu mà ông chủ Tiêu tìm mãi không ra, nhìn lại tấm thân còm cõi của mình, hiển nhiên không phải là đối thủ của người ta. Không chút suy nghĩ Vu Đại Dương quay đầu chạy ngay.

" Bắt lấy hắn, có trộm, bắt lấy thằng ăn trộm kia." Bao Tiểu Tam ra sức là hét:

" Bắt lấy thằng ăn trộm đó, ai bắt được thưởng một nghìn." Cừu Địch hô to:

Sau càng hô thì trước càng chạy, càng chạy thì càng hô, tới khi tiền hô lên tới " một vạn đồng", lòng tham của con người bị khơi lên rồi, có người thò chân ra, hắn không kịp phòng bị, vèo một phái bay người đi, ngã uỵch xuống thành cho ăn cứt. Cái bề ngoài của hắn bình thường ngồi đó chẳng làm gì đã khiến người ta nghi rồi, bây giờ cuống cuồng bỏ chạy như vậy, người ta không muốn tin là trộm cũng khó.

Cừu Địch và Bao Tiểu Tam chân dài chạy nhanh, chẳng bao lâu đã bắt kịp, một người đá, một người đạp, vừa đánh vừa mắng, trộm đồ này trộm đồ này. Bao Tiểu Tam nhanh tay lục ví của Vu Đại Dương, rút ra xấp tiền hô to:" Mọi người nhìn này, tiền của tôi đấy, hắn nhân lúc hỗn loạn trộm tiền của tôi ... Hôm nay không cần tiền nữa, đánh chết nó cho tôi."

Nhìn Vu Đại Dương ăn mặc bẩn thỉu lôi thôi, người thì gầy còm như thiếu đói lâu ngày, làm sao có nhiều tiền như thế được chứ? Thế là bán rau đầu đường cũng tới đá một phát, người xem náo nhiệt cũng ngứa chân cho một cước, mấy chàng trai cao lớn loại trẻ tuổi hận đời, nghe nói là ăn trộm, đè xuống đất đánh không nương tay.

Bao Tiểu Tam rải tiền ra:" Cám ơn mọi người, làm phiền đưa hắn tới đồn công an dùm."

Tiền vừa phát ra, mọi người đều chạy tới kiếm phần, Vu Đại Dương chỉ biết nằm ôm đầu, không biết là nhận bao nhiêu cú dẫm đạp. Nhìn Bao Tiểu Tam vung tiền của mình, nhìn già trẻ trai gái tranh nhau tiền, hắn đau khổ tột cùng muốn hô: Tiền của tôi, đó là tiền của tôi . .

Không hô ra được, vừa mới định hô thì bị người ta dấm vào cổ, hơn nữa lại còn là giày cao gót, hắn tức tới mắt trắng dã, ngất xỉu rồi ...

Thành phố Hàng Châu, văn phòng luật sư Duy Phương, điện thoại di động đặt trên bàn rung ù ù rồi phát ra tiếng nhạc buồn du dương cùng tiếng "hello, it's me", nhạc của Adele. Lý Duy Khánh và mấy vị luật sư đang cùng nhau trao đổi chuyện mai ra tòa, nhìn thây số di động, mặt hắn tức thì như quét từng lớp sơn, xanh lét cả rồi.

Điện thoại lại dạ dày hắn quặn thắt lại gọi tới, hắn trấn an mọi người vài câu rồi vào gian ngăn cách, nhận điện thoại nói thẳng:" Nói đi, muốn cái gì?"

" Anh nói xem!" Đối phương nói:

Chuyện này bản thân Lý Duy Khánh cũng không dám nắm chắc, hắn luôn ngẫm lại cuộc nói chuyện hôm đó bị đối phương nghe được, không có nội dung gì mang tính thực chất. Chuyện đó thì hắn không lo, điều hắn lo là, dù sao người ngoài cũng nghe ra được manh mối có liên quan tới Cty Quang học Bắc Sĩ. Chuyện này nói lớn không lớn, bảo nhỏ cũng không phải nhỏ, truyền tới tai Tiêu Lăng Nhạn thì sau này khỏi mong có ủy thác sự vụ pháp luận gì nữa.

Ai dám dùng một luật sư không kín miệng.

Nghĩ tới đó hắn trầm giọng nói:" Anh muốn bao nhiêu tiền?"

" Ít thì tôi không vui, nhiều thì anh không chịu, thế này đi, chúng ta gặp nhau thương lượng ... Giờ anh cứ thứ nghe ngóng xem, hậu quả Tiêu Kính Khoan từ chối chúng tôi như thế nào." Đối phương nói xong câu này thì cúp máy dứt khoát:

Lý Duy Khánh không khỏi bất an, một câu sặc mùi đe dọa, rốt cuộc chúng làm gì Tiêu Kính Khoan, vội vàng gọi điện, không liên lạc được với Tiêu Kính Khoan. Hắn càng lo hơn, gọi điện cho Ngô Hiểu Tuyền hỏi chuyện, nghe được đầu đuôi không khỏi kinh sợ, kể cho cô nghe đối phương gọi điện đe dọa mình. Hai người bọn họ thương lượng với nhau, đều chẳng phải thiện nam tín nữ gì, vẻ mặt từ sợ chuyển thành mừng, kế hoạch được xác định.

Hắn điều chỉnh lại tâm thái, nhắm mắt ấp ủ tình cảm như ca sĩ chuẩn bị ra sân khấu rồi mới gọi điện lại cho số đối phương, nghiêm túc nói:" Được rồi, tôi đồng ý, anh tới Tiêu Sơn đi, tôi không có nhiều tiền đâu, đừng xẻo quá ác, mọi người đều kiếm sống cả."

" Yên tâm, chúng tôi chỉ cần ít tiền xe cộ thôi ... Chuẩn bị năm vạn đi, tới nơi tôi gọi điện cho anh."

Đối phương cúp máy.

" Đúng là thứ không biết sống chết, dám đe dọa luật sư à?" Lý Duy Khánh bật cười, tựa hồ coi đối phương chỉ là hạng sâu kiến:

Cùng lúc đó Tiêu Kính Khoan được cảnh sát 110 cứu ra khỏi đám đông, quần áo rách rưới, mặt mũi bầm tím, không còn nhận ra nổi nữa. Từ đầu tới cuối hắn không hề phản kháng, nhưng đến khi nhìn thấy nhân tình bị đánh cho thê thảm, được cảnh sát dìu xuống lầu, lửa giận bốc lên bất chấp mọi thứ, chạy tới tát vợ mấy phát ...

Thế là cùng cha vợ, mẹ vợ thêm vào thằng em vợ, đánh nhau loạn hết cả lên, chuyện vừa mới lắng xuống lại lần nữa bùng cháy, đám đông được một phen xem náo no mắt.

Cũng cùng lúc đó, Ngô Hiểu Tuyền chuyển hướng xe, tới thẳng Tiêu Sơn, cô ta đã xin chỉ thị của Tiêu Lăng Nhạn rồi, phàm là chuyện gì cũng phải xử lý cái khẩn cấp trước, vì thế cô ta vứt bỏ chuyện nhà của Tiêu Kính Khoan, tới Tiêu Sơn xử lý chuyện liên quan tới đám người Cáp Mạn. Đây là cơ hội tuyệt hảo để biến nguy thành cơ.

Chứ còn sao nữa, luật sư chuyên nắm thóp người ta để kiếm tiền, vậy mà bọn chúng lại dám đi tống tiền luật sư, không phải chán sống thì là cái gì?

Cũng trong lúc đó, Tiêu Lăng Nhạn đang đi qua đi lại trong văn phòng của mình, đã đưa ra quyết định cuối cùng, cô nhất định phải giành trận thắng toàn diện. Thế nhưng trời không chiều lòng người, trong vòng một ngày phái đi hơn trăm người, chẳng những không tìm thấy đối phương, ngược lại khiến bên mình sứt đầu mẻ trán. Nhất là khi Ngô Hiểu Tuyền báo mấy người của Cáp Mạn liên hệ với Tiêu Quảng Bằng, cô không giữ được bình tĩnh nữa, bảo sao thái độ của Tiêu Vân Phi lại cứng rắn như thế.

Nếu như bọn chúng thông đồng với nhau, sự phức tạp của chuyện này sẽ lên tới mức không tưởng tượng được, đám người Cáp Mạn đó moi được tin tức gì? Moi được bao nhiêu? Có thể hình thành uy hiếp với mình không? Từng chi tiết đều bải suy xét kỹ càng, chẳng may chúng biết thứ không nên biết, đánh cho trở tay không kịp thì bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.

Hay thỏa hiệp với bọn chúng? Nói cho cùng đám đó chỉ cần tiền, mà nguồn cơn là từ tờ chi phiếu 100 vạn kia ... Tiêu Lăng Nhạn chỉ nghĩ thôi thấy mặt rát như bị người ta cho một cái tát thật lực.

Không biết lựa chọn thế nào, Tiêu Lăng Nhạn muốn tìm người thương lượng, đột nhiên nhận ra bên mình chẳng còn ai, rồi người đầu tiên xuất hiện trong đầu là Chúc Sĩ Bình. Cô ngồi xuống, điều chỉnh cảm xúc, gọi điện thoại cho hắn.

Thật lạ, chỉ có thông báo thuê bao nằm ngoài vùng phủ sóng, đây là lần đầu tiên từ khi Chúc Sĩ Bình tới Lâm Hải mất liên lạc, một cảm giác không lành lan tỏa khắp người Tiêu Lăng Nhạn ...
Bình Luận (0)
Comment