Chương 147: Quanh co thật khó lường. (1)
Chương 147: Quanh co thật khó lường. (1)
Trời dần dần chuyển tối, hoàng hôn mùa đông luôn tới sớm, đi cũng nhanh, thoáng chốc trong tầm mắt chỉ còn lại bầu trời như hất bát mực, sao lấp lánh chưa thấy, ánh sáng đèn chưa lên.
Trà trên bàn đã nguội rồi, nước trà xanh trong vắt cả chén, lay động chiếc lá nhỏ, lặng lẽ nổi trên mặt nước, trên chén trà, Tiêu Lăng Nhạn nhìn thấy được ảnh phản chiếu của mình, gương mặt từ bao giờ tiều tụy như thế, đôi mắt kia sao mà cô đơn tới như vậy?
Cô có chút hoảng hốt, chính bản thân không nhận ra mình nữa.
Khu văn phòng đã im phăng phắc, nhân viên hết giờ làm việc đã lần lượt rời đi, ngoài hành lang lặng ngắt như tờ, yên ắng tới phát sợ. Cô bỗng nhiên nhớ lại trước kia, bất kể là khu văn phòng hay là nhà xưởng, xe lấy hàng suốt ngày lái tới tận sân. Từ giám đốc nhà máy tới chủ quản bộ phận đều đích thân làm công nhân bốc dỡ, xong việc còn gọi cả lái xe ở lại nhà máy ăn uống. Khi đó cô cũng có mặt, háo hức chạy qua chạy lại giúp đưa khăn đưa nước, vì cô thích chỗ đông người, thích khung cảnh náo nhiệt, thích được mọi người cười ha hả xoa đầu cô khen ngợi hiểu chuyện, ấn tượng đó khắc sâu trong ký ức, khiến cho không quen được sự yên ắng lúc này.
Tiêu Lăng Nhạn bò xoài ra bàn, đôi mắt buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chén nước, đầu óc suy nghĩ linh tinh hết chuyện này tới chuyện khác. Cả đống tin tức xấu dồn dập kéo tới, Tiêu Kính Khoan xảy ra chuyện, chị họ Tiêu Tuệ Phương kéo mười mấy người trong nhà lên thành phố đánh ghen, đoán chừng là sẽ ly hôn thôi.
Mấy người đó cô chỉ biết vậy thôi chứ chẳng mấy quan tâm, nhưng người cô quan tâm cũng xảy ra vấn đề rồi, cô mất liên lạc với Chúc Sĩ Bình, sai bảo an tới tòa nhà kỹ thuật, tới nơi ở, thậm chí ở thành phố cũng không tìm thấy hắn. Làm Tiêu Lăng Nhạn lo lắng nhất là, anh chàng trạch nam đầu óc ngoại trừ kỹ thuật ra, kiến thức các phương diện khác gần như bằng không này, bị đám điều tra thương vụ không từ thủ đoạn kia tìm tới gây phiền phức.
Thế thì không ổn rồi, ngay cả kẻ lắm thủ đoạn như Triệu Kính Khoan còn không ứng phó nổi, Lý Duy Khánh còn bị y tống tiền.
Suy nghĩ của Tiêu Lăng Nhạn tới đó liền mắc kẹt, Ngô Hiểu Tuyền nói, Cừu Địch muốn đe dọa tống tiền luật sư Lý Duy Khánh, nhưng y lấy cái gì ra để tống tiền chứ? Ảnh hẹn họ của hai người đó à? Không thể nào, bọn họ một chưa kết hôn, một chưa gả đi, có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng là bình thường. Với lại cô cũng hiểu cách làm việc của mấy tên đó, bọn chúng luôn lén hành động sau lưng người ta, làm một việc ý đồ lại ở việc khác, sao lại có chuyện tới cửa nạp mạng cho người ta nắm thóp?
Cừu Địch bị ngốc hay là Lý Duy Khánh có bí mật khác bị rơi vào tay y? ... Câu trả lời e không phải vế đầu.
Tiêu Lăng Nhạn giật mình sờ di động, muốn gọi điện, nhưng bấm số rồi lại dừng ở nút gọi, Cừu Địch tự nhiên bị ngốc thì không thể, mà nếu Lý Duy Khánh có điểm yếu khác bị người ta nắm được thì đời nào hắn lại kể cho cô biết chứ? Cho nên dù có hỏi hay cảnh báo thì cũng vô ích mà thôi.
Cô buông điện thoại xuống, nhưng không thể bỏ được chuyện trong đầu, cảm giác bất lực này làm cô khó chịu, ra tòa, lộ bí mật, báo cáo kinh doanh ... Những thứ khô khan đó tạo thành nhân tố không thể thiếu trong cuộc sống của cô, giống như miếng kim loại biến thành gọng kính hoa lệ, đẹp tới vô ngần, đẹp tới mất đi nguyên dạng của nó.
Cô không hiểu sao mình lại hụt hẫng trống rỗng thế này, thậm chí ngay cả kích động muốn tức giận, muốn đập đồ đạc cũng không có, cứ thế uể oải nằm trên bàn, lòng bất giác mong mỏi lúc này ai đó tới hỏi thăm mình một câu, dù chỉ là một câu khách khí như "cô chưa về sao?" ,"hay đã ăn cơm chưa?" ...
Chẳng có ai hết ... Trời đã đối hẳn rồi, phố xá đã lên đèn, ánh sáng rực rỡ ở đó chỉ làm nổi bật sự u ám cô đơn nơi này, cô tựa hồ bị không khí thê lương bao quanh, làm thân thể lạnh lão.
Reng ... Reng ... Reng ... Điện thoại nội mạng reo.
Tiêu Lăng Nhạn bò ngay dậy, cho rằng đã tìm thấy tin tức của Chúc Sĩ Bình rồi, nhấc máy lên, bên trên truyền tới giọng của bảo an dưới lầu:" Tổng giám đốc, tôi là bảo an Tiểu Lỗi ạ, có người muốn gặp chị."
" Ai thế?" Tiêu Lăng Nhạn thuận miệng hỏi:
" Tôi, Cừu Địch!" Người muốn gặp trực tiếp nói:
Tiêu Lăng Nhạn như chạm phải điện, ngay cả ống nghe điện thoại cũng cầm không vững, tính toán đủ đường không ngờ y tới tìm mình, ném thẳng ống nghe đi, xách túi lên hùng hổ muốn đi xuống tìm y hỏi tội. Ra tới hành lang dài vắng lặng, cô dừng lại, quay về vị trí tổng giám đốc, bình tĩnh nghĩ cách đối phó.
" Này anh, anh không thể ở lỳ chỗ này được, tổng giám đốc Tiêu không muốn gặp anh đâu, anh đi đi." Bảo an A không hiểu xua đuổi hay đang cầu xin:
" Đúng thế, anh cứ ở đây không phải làm khó chúng tôi à? Hết giờ làm rồi, anh ép chúng tôi báo cảnh sát sao?" Bảo an B đe dọa:
Hai người đứng canh cửa, không cho Cừu Địch vào, nhưng mà mặt y rất dày, đứng dựa vào tường bên cánh cổng không chịu đi, bọn họ không yên tâm, chẳng may y lẻn vào thì biết làm sao?
Bất kể cầu xin hay đe dọa, Cừu Địch vẫn trơ trơ ra đó, ngậm cọng cỏ thi thoảng buồn chán thổi vài cái:" Tôi đợi ở đây thì ảnh hưởng gì tới các anh, Tiêu Lăng Nhạn cũng có bảo tôi đi đâu, lỡ chẳng may cô ấy muốn gặp tôi, hai anh lại phải chạy đi đuổi theo tôi à?"
Người này lý thế, bảo an A nhận mạnh:" Tổng giám đốc Tiêu có bảo anh đợi đâu."
" Còn phải nói sao, cô ấy sắp xuống rồi đấy."
" Anh lừa ai hả, tổng giám đốc Tiêu làm sao đi xuống gặp anh được, anh nghĩ mình là gì của tổng giám đốc Tiêu chứ?" Bảo an B đang định chế giễu chợt nhận ra gì đó:" Anh, anh, sao tôi trông anh quen thế nhỉ?"
" Giờ mới nhận ra à? Tôi là bạn trai của Lăng Nhạn, lần trước tôi trới đây không phải các anh trông cửa." Cừu Địch rảnh rỗi trêu chọc hai bảo an:
Bảo an A sợ hãi, chẳng lẽ là thật? Bảo an B tỉnh táo hơn mắng:" Anh dọa ai thế hả? Bạn trai của tổng giám đốc Tiêu mà lại ngồi xe taxi tới à?"
" Xem anh nói kìa, tôi muốn đáp máy bay riêng tới lắm chứ, nhưng mà chỗ các anh làm gì có đường băng? Có dám đánh cược không, lát nữa tôi đem Lăng Nhạn của tôi đi, ngày mai các anh khỏi tới đây làm việc nữa." Cừu Địch liếc mắt sang thách thức:" Thế nào, cược không?"