Chương 148: Quanh co thật khó lường. (2)
Chương 148: Quanh co thật khó lường. (2)
Hai bảo an nghe giọng điệu như trong túi có 800 vạn của Cừu Địch mà đều run, nói ra thì bảo an của Đồng Minh đại đa số không phải dân chuyên nghiệp, bọn họ toàn là đồng hương đồng tộc ở trong trấn. Hơn nữa còn toàn là những chàng trai trẻ mười tám mười chín tuổi đầu chưa va chạm với cuộc sống, làm sao đấu nổi loại lọc lõi đường phố như Cừu Địch. Cả hai lén đánh giá Cừu Địch, không dám tiếp lời.
" Chưa từng nghe nói tổng giám đốc Tiêu có bạn trai." Bảo an A thì thầm với bảo vệ B:
" Nhưng mà lớn như thế rồi, ai dám bảo không có chứ, chị ấy giàu như thế, người theo đuổi chắc cả đống ấy chứ." Bảo an B không dám khẳng định:
Cho nên chuyện này thà tin có chứ không dám nói là không, lỡ chẳng may là thật thì không phải gặp họa không đáng à? Cừu Địch thấy người ta sợ càng trêu già:" Hay là tôi gọi điện cho Lăng Nhạn, bảo rằng các anh đuổi tôi đi, hôm nay tôi không thể ăn tối cùng cô ấy nhé?"
Hai bảo an hoảng ngay, rối rít ngăn cản:" Đừng đừng đừng ... Chúng tôi tin anh được chưa? Anh trai, thời buổi này kiếm được công việc không dễ gì, vì một câu của anh mà mất việc, anh đành lòng sao?"
Cừu Địch mỉm cười, bảo an cũng cười đáp lại, người ta cười tự tin thế kia, làm bảo an không nghi ngờ gì nữa.
Không đúng, không phải là cười với bọn họ, hai bảo an nhận ra ánh mắt Cừu Địch không phải đang nhìn họ, vậy thì chỉ có thể là ... nụ cười trên mặt hai người đông cứng lại, toàn thân như rỉ sét từ từ quay đầu, không biết tổng giám đốc Tiêu từ khi nào đã đứng ở đại sảnh rồi. Hai người vừa mới quay đầu cô đã hết sức uy nghiêm sải bước đi ra, tiếng giày cao gọt nện cành cạch lên sàn đá, họ vội vàng mở cửa.
Cừu Địch nhổ cọng cỏ đi, tới đón Tiêu Lăng Nhạn:" Tôi biết cô không nỡ để tôi thất vọng mà."
Tiêu Lăng Nhạn mặt phủ sương giá:" Con người anh mặt dày vô sỉ thật đấy."
Cừu Địch thở dài:" Yêu cầu nghề nghiệp ấy mà, biết làm sao được."
Hai người họ đối đáp sặc mùi gươm đao, nghe vào tai bảo an như tình nhân giận dỗi, cả hai im thin thít trốn vào trong phòng trực, không dám thò đầu ra.
" Anh thông minh đấy, điều hết người của tôi đi rồi tới đây." Tiêu Lăng Nhạn đến bây giờ mới hiểu ra, căn nguyên xảy ra bao nhiêu chuyện như thế không vì lý do nào khác, mà là ở cô, người ta chỉ nhắm vào cô, người khác xem như tai bay vạ gió mà thôi:
" À, làm thế mới có cơ hội tiếp cận cô chứ, nếu không tôi còn chẳng dám tới trấn Lâm Hải này, chẳng may lại bị người ta bắt vào cục công an nữa thì lấy ai cứu tôi đấy." Cừu Địch thoải mái thừa nhận:
" Tôi đảm bảo không làm anh thất vọng." Tiêu Lăng Nhạn đi tới chỗ đỗ xe:
" Tôi cũng đảm bảo cô sẽ không thất vọng." Cừu Địch đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích:
Tiêu Lăng Nhạn đi trước hất đầu:" Còn đợi gì nữa, tới đi, tôi cho anh cơ hội kiếm được trăm vạn, dễ lắm, bắt cóc tôi đòi tiền chuộc là xong, thấy thế nào?"
" Nhưng mà tiền gì chứ? Với giá trị của cô, không thể nào là nhân dân tệ được, phải là Bảng Anh hoặc Đô la Mỹ mới đáng." Cừu Địch thong thả đi theo:
Đến khi hai người bọn họ đi mất rồi, hai bảo an tội nghiệp mời dám rời khỏi phòng, bảo an A lúc nãy chất vấn Cừu Địch bắt đầu sợ:" Này, nói không chừng là bạn trai tổng giám đốc Tiêu thật đấy."
Bảo an B đứng ngồi không yên:" Biết đâu không phải, mày không nghe thấy cô ấy mắng vô sỉ à?"
Bảo an A lên giọng dạy đời:" Nam nữ ở cùng nhau còn chẳng phải toàn làm những chuyện vô sỉ à?"
Nói rất đúng, hai người thống nhất ý kiến, nhưng cũng vì thế mà sợ hãi, bọn họ đắc tội với bạn trai của tổng giám đốc rồi, bát cơm này không giữ được mất.
Khoa kỹ Đồng Minh nằm trong khu công nghiệp, bóng đêm buông xuống, xe cộ qua lại ít hẳn, con đường vắng vẻ, hai hàng cây rậm rạp phủ chiếc bóng tối tăm, thấp thoáng đây đó có một quán ăn đêm nho nhỏ nằm ở chỗ đất trống.
" Anh có thể bắt đầu được rồi đấy, tôi không có nhiều thời gian, hơn nữa tôi cũng chẳng có nhiều hứng thú với anh."
Tiêu Lăng Nhạn vừa đi vừa xem đồng hồ, cô cuối cùng cũng không nén nổi tò mò, vì thế không lên xe bỏ đi, lựa chọn phương thức an toàn, giống như đang tản bộ.
Cô rất cảnh giác, nhưng không hề sợ hãi, giống như chẳng có việc gì, thong thả bước về khu vực phồn hoa trung tâm trấn.
Cừu Địch cũng chẳng tới gần, giữ một khoảng cách an toàn với Tiêu Lăng Nhạn:" Tôi được người ta ủy thác, làm trung gian thôi, còn nhớ khi chúng ta gặp nhau ở phòng luyện tập, cô có nói với tôi về hai vụ tiết lộ bí mật, làm Đồng Minh khốn khó, đúng không?"
" Hình như vậy." Tiêu Lăng Nhạn đáp hời hợt, nói thừa nhận cũng được, bao không cũng chẳng sai:
" Quách Phi Phi trộm bí mật của công ty, còn chú cô Tiêu Vân Phi thì đem cơ mật thương nghiệp thành lập công ty do mình khống chế cổ phần, về điểm này thì tới nay không còn nghi vấn gì nữa." Cừu Địch như nói chuyện một mình, chẳng nhìn mặt Tiêu Lăng Nhạn:" Nhưng vụ tiết lộ bí mật thứ hai, hình như là cô bị nhầm lẫn thời gian rồi, nó hẳn xảy ra trước chứ không phải sau. Bác Sĩ đăng ký thành lập còn sớm hơn cả Bảo Đảo, thời gian đi vào sản xuất cũng sớm hơn."
" Đừng quanh có làm gì, anh muốn nói gì thì nói thẳng đi." Tiêu Lăng Nhạn chẳng bị lời của Cừu Địch tác động mảy may:
" Tôi muốn nói với cô chủ mưu của vụ án tiết lộ bí mật kia là ai, hoặc là tên gián điệp thương nghiệp còn lại là ai." Cừu Địch khẳng địch chắc nịch:" Tôi đều biết!"
" Tôi đánh cược, anh nhất định sẽ nhầm." Tiêu Lăng Nhạn vẫn kiểu nói chuyện hời hợt đó, không cho Cừu Địch cơ hội đi sâu hơn:
Cừu Địch bấy giờ đoán ra được nguyên do, xem ra chuyện lần trước để lại ám ảnh tâm lý rồi:" Yên tâm, tôi không ghi âm, cũng không cần ghi âm."
" Có hay không cũng vậy thôi." Tiêu Lăng Nhạn khinh bỉ, đương nhiên cô chẳng tin:
" Có phải ý cô nói, trách nhiệm vụ tiết lộ bí mật thứ hai đó cũng sẽ quy kết lên người Tiêu Vân Phi và Quách Phi Phi không?"
" Tôi chẳng có ý gì hết, sự thực chính là như thế, tên gián điệp anh vất vả bắt được, giờ lại muốn giải vây cho bọn chúng à?"
Cừu Địch lắc đầu:" Chuyện đó thì không, bọn họ đều đáng tội."
" Anh biết thế thì tốt." Tiêu Lăng Nhạn vẫn nói chuyện cẩn thận, kể cả Cừu Địch có ghi âm thì cũng chẳng tóm được bất kỳ sơ hở gì trong đó: