Chương 149: Quanh co thật khó lường. (3)
Chương 149: Quanh co thật khó lường. (3)
Hai người bọn họ đã đi bộ được gần mười phút rồi, cuộc nói chuyện vẫn hết sức quanh co, chưa có bất kỳ nội dung gì thực chất, thậm chí cả khoảng cách cũng giữ ở khoảng an toàn, cảm tưởng không khí lạnh buổi tối bao quanh họ cũng sặc một mùi ngờ vực.
Điều này cũng là chuyện hiển nhiên thôi, Cừu Địch chẳng mong người ta mở lòng với mình, nếu dễ dàng như thế thì vô vị:" Nhưng chưa đủ trí mạng, tôi đã xin tư vấn từ giám đốc Tạ, anh ấy nói với tôi, bắt được Quách Phi Phi chỉ chứng minh được cô ta xem trộm tài liệu mật của công ty chuyển ra ngoài. Cho dù Tiêu Vân Phi có thừa nhận hết, loại án này cuối cùng xử lý sẽ ưu tiên bồi thường là chính, hình phạt là phụ, đa số chỉ là hưởng án treo. Đương nhiên, đối với một người có tiếng tăm, không gì tệ hơn là thân bại danh liệt ... Cho nên tôi đoán rằng, cô nghĩ vào tù sẽ là đả kích rất lớn với Tiêu Vân Phi."
" Anh cũng đã nói rồi đấy, bọn họ đáng tội." Tiêu Lăng Nhạn lạnh nhạt, chẳng vì đó là chú mình mà thương hại hay đau xót:
" Đúng vậy đấy, nhưng mà nếu bọn họ biết sai không sửa thì không phải có lợi cho cô." Cừu Địch đâm một cái gai vào lòng Tiêu Lăng Nhạn:
Tiêu Lăng Nhạn quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Cừu Địch, thách thức:" Tiếp tục đi chứ, cứ thoải mái khoe khoang đi."
" Tôi chỉ là người ngoài xem cờ, không tính là khoe khoang ... Chẳng qua là nhìn vài việc khác với người trong cuộc một chút thôi. Tiêu Vân Phi tài sản không rõ, nhưng mà tôi thấy ông ấy mặc đồ lao động công nhân bình thường, ăn cơm rau của nhà ăn công ty, tôi tới nhà máy khuôn đúc mấy lần, ông ấy đều miệt mài làm việc, tuy không tiếp xúc nhiều cũng đủ nhìn ra phần nào con người ông ấy."
" Hơn nữa tôi còn biết, đồ đệ ông ấy dạy ra phân bố khắp ngành nghiệp khuôn đúc trong tỉnh, rất nhiều mẫu sản phẩm của Đồng Minh tiêu thụ trên thị trường do ông ấy thiết kế. Đấy là chưa nói tới những chiếc gọng kính thủ công do ông ấy làm ra, không phải cứ có tiền là mua được ..." Đối với ông già chưa bao giờ bỏ nghề của mình, Cừu Địch thực sự bội phục, người như vậy không bao nhiêu, ở đất nước này gần như ai ai cũng nhăm nhe lên làm quản lý, ngồi văn phòng máy lạnh, chỉ tay năm ngón sai khiến người khác:
Tiêu Lăng Nhạn xì một tiếng:" Cần anh phải nói à, ông ta là chú tôi, chẳng lẽ tôi không biết rõ hơn anh chắc?"
" Tất nhiên là cô biết rõ rồi, vậy cô có biết một người mấy chục năm mài rũ bản thân, sẽ thành một người kiên nhẫn bền bỉ, có sức chịu đựng lớn thế nào không? Ông ấy đã tới cảnh giới dù cơm thô canh nhạt cũng có thể hưởng thụ được bình thường, cô nghĩ ông ta sợ cảnh tù tội hay sao? Hơn nữa cho dù ông ta có mất toàn bộ Bảo Đảo cho cô, tôi cũng tin rằng, ông ta không thiếu dũng khí làm lại từ đầu ... Tài nghệ của ông ấy là thứ cô không cướp đi được." Cừu Địch có thể nhìn điểm này rõ hơn Quản Thiên Kiều, vì y có một người cha tính tình cũng không khác Tiêu Vân Phi là bao, đều là con lừa ương bướng tới chết, thà gãy chứ không cong:
Tiêu Lăng Nhạn rốt cuộc cũng đứng lại, cô khẽ cắn môi, chép một tiếng, đây chính là điều mà cô lo lắng nhất, đi tới bước này cô mới phát hiện ra, mình mới là người cưỡi hổ khó xuống:" Tiêu Quảng Bằng cho anh bao nhiêu tiền?"
" Không có, tôi không cách nào lấy được lòng tin của hắn, mà hắn cũng không có ý tranh cao thấp với cô, tôi cũng định kéo hắn xuống nước, nhưng bị hắn từ chối rồi." Cừu Địch bất ngờ nói thật:
" Chẳng ngạc nhiên, cái tính vô dụng của hắn không thay đổi được, từ bé hắn là đứa hèn nhát." Tiêu Lăng Nhạn nghi ngờ nói:" Tôi đoán ra rồi, anh định chỉ tôi cách thoát ra khỏi khốn cảnh này chứ gì? Sao tôi lại thấy anh có ý đồ khác nhỉ?"
" Đương nhiên là có rồi, tôi muốn đem giải pháp của mình bán cho cô, nhưng tôi lại sợ cô cho rằng tôi đang đi lừa gạt." Cừu Địch chuyển vấn đề sang phía Tiêu Lăng Nhạn:" Tôi không định thuyết phục cô tin tôi, hay chứng minh bản thân, phải trông vào ánh mắt của cô."
Tiêu Lăng Nhạn khẽ mỉm cười, điều ấy không có nghĩa lý gì:" Tôi chẳng hứng thú với cái giải pháp của anh, xin lỗi nhé, anh có thể đi được rồi đấy ... Không tệ, anh cũng có cố gắng đấy, cuộc nói chuyện này không vô vị như tôi suy nghĩ ban đầu."
" Cô chỉ thăm dò tôi thôi." Cừu Địch chĩa tay về phía Tiêu Lăng Nhạn làm động tác bắn súng:" Cô rất hứng thú, nếu không cô đã chẳng cảnh giác với tôi như thế, cũng chẳng khách khí nói lời thừa thãi với tôi như vậy, cô sớm lên xe đi mất, dùng sự khinh miệt trả lời tôi, đó mới là cô ... Nhưng cô đề phòng nhầm người rồi, loại người như tôi dễ đối phó lắm, Tiêu Vân Phi mới là khó đối phó, ông ta sẽ không thỏa hiệp, cũng không định hòa giải ngoài tòa với cô đâu, nói không chừng ông ta tố ngược lại vấn đề của Đồng Minh đấy ... Còn cô bây giờ có quân bài gì đe dọa được ông ta?"
Tiêu Lăng Nhạn rất muốn phất tay áo bỏ đi, thế nhưng cô không sao hạ được quyết tâm, tay nắm chặt, đấu tranh giữa tự tôn của bản thân và lợi ích công ty, đấu tranh giữa việc tin hay không tin kẻ này, y đã chứng minh bản thân là kẻ đáng gờm.
" Khá đấy, câu này đáng 10 đồng, mai tới tài vụ nhận tiền nhé." Tiêu Lăng Nhạn cười tươi, lại còn đưa ra câu đùa, thong thả đi tiếp:
Cừu Địch đi theo sau cũng cười nói:" Vậy có câu đáng 10 đồng nữa này, cô có hứng thú muốn nghe không?"
" Cứ nói đi, hứng thú hay không thì mười đồng tôi trả được, hôm nay anh độc diễn mà, cứ thoải mái mà phát huy đi, nếu nghe vui tai biết đâu tôi ném cho anh thêm vài đồng nữa."
" Ha ha ha, cô không cần phải cảnh giác đến thế, tôi chẳng cần gì ở chỗ cô, tôi cũng chẳng cần tự chứng minh cái gì cả, cô chỉ cần làm một người nghe là đủ rồi."
" Được, thân phận này của tôi làm người nghe cho anh, anh cũng kiếm đủ thể diện rồi đấy, tiếp tục đi ..." Tiêu Lăng Nhạn tùy ý nói: