Chương 15: Tình thế xoay chuyển bất ngờ (2)
Chương 15: Tình thế xoay chuyển bất ngờ (2)
Thời gian chỉ tới 18 giờ 30 phút.
Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân đã tới từ trước rồi, nhưng bọn họ lại cố ý trí hoãn, hiện đang ở một gian phòng ở tầng 6. Đổng Thuần Khiết thư thái dựa lưng vào ghế sô pha, xem tư liệu mà Đới Lan Quân mang về cho y, xuất thân của ba chàng trai đó khiến hắn bĩu môi thì nhiều gật gù thì ít.
Tranh thủ thời gian trước khi ăn cơm, hắn hỏi Đới Lan Quân:" Tiểu Đới, cô cũng xem thông tin về họ rồi, thấy thế nào, có thích hợp không?"
Con người luôn như thế, chuyện mong mỏi đã lâu, nhưng đến khi chạm tay vào được thì đâm ra do dự, Đới Lan Quân chỉ cười:" Chủ nhiệm quyết định đi, anh đừng lầm chính phụ là được."
" Chẳng phải tôi đang trưng cầu ý kiến của cô đây sao?"
" Sao thế, chẳng lẽ là anh phát hiện ra có chỗ nào không ổn à?"
Quả đúng là như thế, Đổng Thuần Khiết hết sức khó xử:" Dùng người đều như vậy đấy, người nghe lời thì vô dụng, người hữu dụng thì chắc chắn không dễ dàng nghe lời, muốn vừa hữu dụng lại nghe lời thì phải có giao tình mới được, chúng ta mà họ thì thiếu loại đó ... Huống hồ thời buổi này thực sự không trông mong gì chuyện kẻ sĩ chết vì tri kỷ nữa, không đâm dao sau lưng cô đã là người tốt rồi. Bởi vậy mới nói ..."
" Nói vào chủ đề có được không? Rốt cuộc là anh phát hiện ra vấn đề gì rồi?" Đới Lan Quân nhẹ nhàng cắt lời hắn:
Thông thường một khi chủ nhiệm Đổng bắt đầu ba hoa thì e cả chính bản thân hắn khó nắm được chủ đề mình muốn nói là gì, hắn cứ nói, nói, nói rồi quên mất luôn là mình định nói cái gì.
Đấy, lần này cũng như vậy, Đới Lan Quân vừa nhắc một cái, hắn liền ngẩn ra, đến bản thân cũng không nghĩ ra không ổn ở đâu nữa, lẩm bẩm:" Chuyện này tôi chuẩn bị mấy năm rồi, thực ra thì phải tìm người hiểu chuyên ngành mới được, nhưng người có chuyên môn thì lại không thích ứng được với loại hoàn cảnh đó. Mấy người này thiếu kiến thức chuyên môn, lại còn có tiền án ... Chuyện này mà truyền đi thì tôi phạm sai lầm, để tổ chức biết ngay cả tôi cũng không biết ăn nói ra sao nữa."
" Có điều tôi lại không nỡ bỏ qua bọn họ, Lão Tạ nói, bọn họ từng tới nơi hoàn cảnh gian khổ như trấn Truân Binh, lại còn giúp Hoa Hâm tháo bỏ tâm bệnh của Phim trường Đại tây bắc, rõ ràng chính là người chúng ta cần ... Ài, làm sao bây giờ."
" Người ta đang đợi anh ăn cơm đấy ... Theo tôi ấy à, trước tiên cứ lên đường đã, không được tính toán sau, là lừa hay là ngựa cũng phải kéo ra chạy thử đã. Đừng để như trước kia, huênh hoang vỗ ngực khoe mình là chuyên gia này, học giả kia, bằng cấp thành tích mang ra cả đống, kết quả là chẳng được tác dụng gì." Đới Lan Quân đặt hai tay sau lưng đứng dựa vào cửa, nói chuyện với Đổng Thuần Khiết rất tùy tiện, tuy Lão Đổng to mồm nói nhiều, đến lúc quan trọng chủ ý do cô đưa ra:
" Cũng phải, đi nào, gặp mặt bọn họ thôi." Đổng Thuần Khiết quyết định rồi, đứng dậy đi ra cửa còn nghiêm túc dặn dò Đới Lan Quân:" Chú ý phương thức nói chuyện, phải văn mình, đừng ba hoa bốc phét như ở trong văn phòng, ra ngoài người ta cười chúng ta."
" Vâng thưa chủ nghiệm Đổng." Đới Lan Quân hơi nhún eo thi lễ, lặng lẽ đi theo chủ nhiệm Đổng vênh mặt ưỡn ngực khuỳnh chân đi xuống lầu. ... ...
" Ồ, có người mời cơm à, ai thế?" Bao Tiểu Tam tò mò hỏi:
" Một mỹ nữ, không phải tôi." Đường Anh cố tình gây hồi hộp:
" Chị Đường phải gọi là mỹ nữ thì nhất định là cực kỳ xuất sắc rồi, mấy em gái như thế thường không tìm tới anh em chúng tôi ... Thực đơn, thực đơn đâu, gọi món đắt vào, dù sao cũng do họ trả." Bao Tiểu Tam hớn hở, hắn luôn chớp thời cơ rất giỏi, mỹ nữ cũng xẻo:
" Rốt cuộc là ai, chị Đường Anh, không phải Thiên Kiều về rồi chứ?" Cừu Địch rất nhớ cô gái nhỏ đó, cô nàng cứ chạy suốt không chịu ở yên một chỗ:
" Không phải đâu, Kiều keo kiệt lắm, cô ấy tích góp tiền làm hồi môn hết rồi." Cảnh Bảo Lỗi phủ định:
" Này, này, đứng có nói xấu sau lưng Thiên Kiều, có tin tôi mách không?" Đường Anh biết nói chuyện với mấy chàng trai này không nên gò bó chính thức, cứ nghĩ gì nói vậy, thuận miệng nói ra là tốt nhất:
Đúng luôn, một vấn đề nho nhỏ thôi đã khiến cho bầu không khí sôi động hơn không ít, đoán đi đoán lại mãi mà không ra, Bao Tiểu Tam bực bội mắng hai người:" Đoán cái gì mà đoán, cứ làm như bọn mày quen biết nhiều mỹ nữ lắm vậy. Không phải tao xem thường bọn mày chứ, trừ những mỹ nữ trong máy vi tính ra, còn lại đều vô duyên với chúng ta."
" À, đúng thế thật." Cảnh Bảo Lỗi gật đầu:
" Đừng nhắc tới nữa, cái ổ cứng trong máy vi tính của tao hỏng rồi, mất đi bao nhiêu là bạn gái." Cừu Địch buồn bã nói:
Đường Anh ra sức gồng cổ, thiếu chút nữa là cô phun cả trà ra rồi, mím môi nuốt ngụm trà xuống, nhất thời không biết phải nói gì mới phải:" Này các đồng chí, nhân hôm nay nhân vật chính đặc thù lắm đấy, lát nữa đừng nhắc tới những chủ đề không hài hòa."
" Giới thiệu chuyện làm ăn cho chúng tôi thì nói rõ đi, làm được thì làm, không được thì thôi, ăn của người ta rồi lại từ chối ngại lắm." Cừu Địch hỏi:" Rốt cuộc là ai? Muốn chúng tôi làm gì?"
" Vấn đề tôi không biết thân phận thực sự của họ, cũng không rõ là làm cái gì, phải để hai bên làm quen với nhau, tự bàn việc. Lần này công ty sẽ không tham gia vào, cho nên quyền quyết định là hoàn toàn ở các cậu ... Còn tôi là, coi như người bán tương đi qua đường là được." Đường Anh nói ra:
" Ồ, người qua đường mà xinh đẹp như thế này thì tương cháy hàng mất." Cừu Địch chống cằm nhìn Đường Anh trêu:
Đường Anh lườm y một cái hơi đỏ mặt, trước kia ít tiếp xúc, không biết anh chàng này còn biết trêu đùa con gái nhà người ta.
Cảnh Bảo Lỗi vừa rót trà vừa nói nhỏ:" Chị Đường, tôi nói với chị một chuyện, tối qua tôi ngủ ở nhà bọn họ, có người trong mơ gọi tên chị đấy."
" Á!" Đường Anh kinh hãi kêu lên, hàm ý trong đó khỏi nói cũng biết, xuất hiện trong giấc mơ của mấy chàng trai thì tám phần không phải mơ chuyện gì đàng hoàng, mắt quắc lên: " Ai thế?"
" Không thể nào, tao thích toàn các em gái nước ngoài, nhất là gái Nga, đến tao còn không gọi được tên ra." Bao Tiểu Tam vỗ bàn chỉ Cừu Địch:" Chắc chắn là mày rồi, đừng để oan người tốt."
Cừu Địch không nói gì cả, chỉ chỉ Cảnh Bảo Lỗ đang gục mặt xuống bàn cười tới muốn tắc thở. Bao Tiểu Tam tức thì hiểu ra, Bảo Đản, mày khá lắm, giờ dám trêu cả đại ca rồi. Hắn rời chỗ xách tai, bịt mũi Cảnh Bảo Lỗi, Đường Anh bấy giờ mới hiểu thì ra anh chàng hiền lành nhất là Cảnh Bảo Lỗi đó cũng không hiền lành như bề ngoài. Nhìn bọn họ đùa nghịch, bất tri bất giác tâm sự phiền lòng vứt đi cả.